Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 141: Chương 141: NGƯỜI CẦN VỀ CUỐI CÙNG CŨNG ĐÃ TRỞ VỀ




Hơi cúi đầu, mơn trớn trên bờ môi cô, không quên buông lời cảnh cáo: “sau này khi ở cùng đám đàn ông, em không được nói là chưa có bạn trai nữa đâu nhé”.

Một mong muốn chiếm hữu mạnh mẽ, một câu nói hết sức đơn giản những cũng đủ để diễn tả mọi thứ một cách vô cùng rõ ràng.

Cố Thiên Tầm cười rạng rỡ: “Em biết rồi…”

Nhìn thấy biểu cảm mãn nguyện trên khuôn mặt anh, lúc này cô mới rời khỏi vòng tay anh bật dậy. Nhìn đống quần áo hỗn loạn dưới sàn, của anh và của cô cuộn lẫn vào nhau, bỗng thấy mặt đỏ tía tai.

Cô mau chóng nhặt lấy đống quần áo rồi mang cả vào phòng tắm.

“Anh mặc cái này đi”. Cô lấy chiếc áo choàng tắm đưa cho anh. “Mặc tạm một lúc”.

Anh đưa tay đón lấy chiếc áo rồi khoác lên người, vừa hay có thể che đi cơ thể cường tráng đầy quyến rũ. Ngón tay thắt đại chiếc đai áo, xem bộ có chút lười biếng nhưng cũng không làm mất đi vẻ kiêu ngạo, sang trọng vốn dĩ của anh.

Cố Thiên Tầm đang tắm trong phòng tắm, nghe thấy anh đang gọi điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài. Nghe giọng nói anh kề ngay bên cạnh, cô bỗng thấy một cảm giác khó tả không thể nói thành lời.

Trong lúc đang tắm thì chiếc điện thoại di động cô để bên ngoài bỗng reo. Sau đấy, cô nghe tiếng anh từ bên ngoài vọng vào: “Điện thoại của em này”.

“Ai gọi đến vậy ạ?”. Cố Thiên Tầm khóa vòi nước rồi hỏi.

“Cảnh Nam Kiêu”. Ba chữ đơn giản như vậy, nhưng phát ra từ lời Mộ Dạ Bạch nghe sao có vẻ nặng nề.

“Anh ta?”.Cố Thiên Tầm có chút kinh ngạc. Thực ra, từ sau khi cô và Cảnh Nam Kiêu li hôn, họ đã gần như chẳng gọi cho nhau một lần nào. Có một lần, lúc đó đã hơn 2h sáng, anh ta uống say khướt rồi gọi điện cho cô.

Miệng không ngừng gọi “Vợ ơi”, giọng nói nghe có vẻ nghẹn ngào, yếu đuối, thêm cả chút mơ hồ, giống như một đứa trẻ lạc nhà.

Cố Thiên Tầm vốn dĩ chẳng phải người có trái tim sắt đá, nghe thấy giọng nói đầy đau khổ sầu não của anh ta, nên cũng không nỡ dập máy luôn.

Hơn hai năm bên anh ta, cho dù không có tình yêu thì cũng là chút tình nghĩa. Tối hôm đó anh uống say nên cũng chẳng nói gì, chỉ không ngừng rên rỉ gọi tên cô.

Cuối cùng cô cúp máy trước. Cũng may là anh ta cũng không gọi lại làm phiền. Hơn nữa, sau này cũng không gọi thêm một cuộc nào nữa.

Có lẽ anh rõ hơn ai hết, hai người họ đã li hôn rồi, cho dù có dùng cách gì để níu kéo thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Có những thứ, đã mất đi rồi sẽ không thể lấy lại được nữa. Trái đất này vốn chẳng phút giây nào ngừng quay, làm gì có ai cứ mãi đợi chờ một người cả đời trong vô vọng?

“Em có nghe không?”. Mộ Dạ Bạch đứng ngoài cửa hỏi.

Cố Thiên Tầm định thần lại, lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên người: “Em ra ngay đây ạ”.

Mở cửa phòng tắm, Mộ Dạ Bạch đang cầm chiếc điện thoại của cô đứng ở cửa.

Điện thoại vẫn đang reo, cô liếc ánh mắt như muốn thăm dò nhìn Mộ Dạ Bạch, dường như cô muốn biết anh nghĩ gì lúc này.

Anh hiểu ý cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy: “Anh không nhỏ nhen vậy đâu”.

Cô cười.

Lúc này mới yên tâm cầm lấy chiếc điện thoại, ấn nghe rồi kề chiếc điện thoại vào tai. Cũng vừa lúc chuông cửa reo, là người phục vụ phòng đến, Mộ Dạ Bạch ra mở cửa một mình.

“Alo”. Cố Thiên Tầm với lấy chiếc khăn tắm, lau lau mái tóc còn dính đầy nước, nhưng từng giọt nước vẫn theo khuôn mặt chảy xuống cằm, cô thấy hơi lạnh.

Mộ Dạ Bạch đang đẩy chiếc xe đẩy vào phòng, nhìn thấy bộ dạng co rúm người của cô, hai hàng lông mày đang chau lại, vẫy tay về hướng cô ra hiệu gọi cô tiến lại.

Cô không hiểu ý gì nhưng vẫn tiến lại ngồi xuống sofa. Chiếc khăn bị anh kéo lấy rồi nhẹ nhàng lau tóc cho cô.

Có có chút ngạc nhiên, một cảm giác ấm áp bỗng ập đến chiếm lấy lồng ngực cô.

Từng chút từng chút một lay động trái tim cô.

Một hồi lâu, cô chỉ biết hồi hộp cầm lấy chiếc điện thoại, cảm nhận từng động tác của anh.

Rất hiển nhiên…

Anh vốn không quen với những việc thế này, nên từng động tác có chút ngốc nghếch, thỉnh thoảng còn kéo cả vào tóc cô khiến cô hơi đau một chút.

Thế nhưng…

Cô chẳng những không chau mày cau có mà còn cầm chiếc điện thoại, cười rất rạng rỡ, như một cô ngốc.

Làm thế nào bây giờ?

Lúc này cô có cảm giác mình đang đắm chìm trong tình yêu, từng động tác nhỏ, cũng có thể khiến trái tim của cô loạn nhịp như trái tim thiếu nữ vậy.

Bất giác trái tim như chìm đắm trong tình yêu không có cách nào thoát ra được.

Khuôn mặt kia bỗng lười nhác, áp vào bụng anh như đứa trẻ chìm trong những ấm áp yêu thương.

Sắc mặt anh nãy giờ vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng như vậy. Nhưng cô hoàn toàn hiểu hết những suy nghĩ của anh lúc này.

“Thiên Tầm?”. Đầu dây bên kia giọng nói của Cảnh Nam Kiêu có chút lên cao, khiến cô bỗng chốc định thần lại. “Sao em không nói gì?”

“Ừm, tôi đang nghe, anh nói đi”

Thế nhưng đầu bên kia, Cảnh Nam Kiêu lại im lặng một hồi.

Trong lúc Thiên Tầm còn chưa hoàn hồn, khó khăn lắm cuối cùng anh ta cũng nói một câu: “Anh đã chọn ngày kết hôn rồi”.

Những câu chữ đơn giản nhưng sao trong lời anh nói có vẻ nặng nề, mệt mỏi chẳng có chút sức lực nào, khiến cô có cảm giác như giọng nói ấy vọng lại từ một nơi vực sâu thăm thẳm. Anh ta như bị giam cầm trong địa ngục tăm tối không thấy ánh mặt trời vậy.

Thế nhưng…

Đẩy anh ta đến mức đường này, chẳng phải do anh ta tự làm tự chịu hay sao?

Cô vốn không thể thông cảm cho anh được.

Chỉ là, cô vẫn thấy có chút ngạc nhiên.

Mắt nhìn Mộ Dạ Bạch, nhìn vào ánh mắt như đang dò xét của anh rồi lại hỏi: “Là kết hôn với Tần Tư Lam sao? Chúc mừng anh”.

Câu nói đó không khỏi khiến Mộ Dạ Bạch đưa mắt nhìn cô, nhưng trên khuôn mặt không tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Có vẻ như tất cả những chuyện này hiển nhiên là phải như vậy.

“Chúc mừng?”. Trong điện thoại, Cảnh Nam Kiêu giọng điệu có chút cay đắng, anh ta tự cười nhạo bản thân mình: “Sớm đã đoán ra là em sẽ nói vậy mà….”.

Đã biết trước câu trả lời, vậy anh gọi điện đến như vậy chẳng phải khiến lòng mình thêm đau đớn hơn sao.

Cố Thiên Tầm vẫn lạnh lùng đến lạ thường: “Khi nào anh kết hôn? Nếu có thời gian, hôm đó tôi nhất định sẽ đến”.

Anh cười đầy mỉa mai.

Cô thật là khoan dung độ lượng.

Có đám cưới của ai mà lại mời cả vợ cũ đến dự không, hơn nữa lại còn có cả chúc phúc? Đặc biệt là người chồng trước vừa mới li hôn chỉ mấy ngày.

Điều này có nghĩa gì chứ.

Điều này nghĩa là cô thấy rất thản nhiên, những tình cảm trước kia trong cô đã hoàn toàn chấm hết và không mảy may để lại một chút lưu luyến nào.

“Ngày mười ba tháng sau. Cố Thiên Tầm, cho dù em có thời gian thì cũng đừng đến”. Cố Thiên Tầm không nói gì, chỉ nghe tiếng anh ta thở dài rồi lại nói trong đau khổ: “Anh sợ anh sẽ hối hận”.

Sự xuất hiện của cô không phải là lời chúc phúc dành cho anh, mà nó chỉ khiến anh thêm đau lòng hơn.

Trái tim Cố Thiên Tầm có chút thổn thức, thế nhưng đối diện với cảm xúc của anh ta lúc này, cô cũng chẳng còn biết nên đáp lại anh như thế nào.

Chỉ mau chóng chuyển sang chủ đề khác: “Muộn thế này rồi còn gọi điện, chỉ là muốn thông báo với tôi chuyện này thôi sao?”

“Còn chuyện nữa”. Anh thở dài, cố gắng kiểm soát cảm xúc, để cho giọng nói nghe thoải mái nhất có thể.

Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, Cảnh Nam Kiêu làm gì đến mức không buông nổi.

“Ừm, anh nói đi”.

“Bố bảo anh nói với em, chuyến bay chiều mai của mẹ và em trai em”.

“….” Cố Thiên Tầm hơi sững người, sau đó kích động đến mức đôi mắt như đang ngấn lệ: “Họ sẽ trở về sao?”

“Ừm”.

“Không ai… nói cho tôi biết điều này”.

Cô không muốn để lộ sự lạc lõng đau khổ của mình cho Cảnh Nam Kiêu biết, thế nhưng, cô không kìm được lòng mình. Dù sao đó cũng là hai người ruột thịt thân thiết nhất của cô.

Mộ Dạ Bạch cảm nhận được rõ sự thay đổi trong cảm xúc của cô, anh hơi dừng lại động tác lau tóc, hướng ánh mắt nhìn cô.

Cô thở dài rồi ngẩng đầu, vô tình chạm vào đầu anh, cô dùng ánh mắt nói với anh cô không sao.

Đầu bên kia, Cảnh Nam Kiêu nói: “Quan hệ của em và mẹ, không phải ngày một ngày hai như vậy. Nhưng em cũng nên hiểu tính cách của bà ấy. Có điều, bà ấy dù sao cũng là khẩu xà tâm phật. Đã lâu như vậy rồi, trong lòng vẫn có một nút thắt, nhưng dù gì em vẫn là con do bà dứt ruột sinh ra, máu mủ ruột già không thể nào chối bỏ được.”

Anh đang an ủi cô.

“….vậy sao?”. Cô cười trong đau khổ, thở dài một tiếng, rồi cố làm ra vẻ bình thường hỏi anh: “Chuyến bay ngày mai là lúc mấy giờ?”

“3h chiều”.

Ba giờ?

“Tôi biết rồi”. Tâm trí Cố Thiên Tầm vẫn đang quay cuồng, không biết bây giờ đặt vé máy bay có kịp trở về không.

Im lặng một hồi, cô nói thêm một câu: “Anh cảm ơn bố giúp tôi”.

Vì tôn trọng, cũng vì cảm kích nên cô không thay đổi cách xưng hô.

“Suốt thời gian qua mọi việc đều nhờ có bố. Sau này nếu có thể giúp được gì, tôi nhất định sẽ không từ chối.”

Mặc dù đối với nhà họ Cảnh cô vốn chẳng có chút luyến tiếc gì. Thế nhưng, những ân huệ của bố chồng dành cho cô và người trong gia đình cô, cô đều khắc ghi trong tim rất rõ ràng.

Những ân tình này, sẽ có lúc cô đền đáp lại.

“Em giúp được gì chứ?”. Cảnh Nam Kiêu hỏi, nhưng giọng điệu không hề có ý gì khinh thường, chỉ là thuận miệng hỏi một câu vậy thôi. “Bố anh giúp gia đình em không phải vì em, mà là vì mẹ em”.

Cố Thiên Tầm không nói gì thêm.

Lời Cảnh Nam Kiêu nói không sai.

Những tình cảm ông Cảnh Thanh Phong dành cho mẹ cô không hề muốn giấu diếm. Vậy nên, mẹ chồng cô mới vô cùng căm ghét cô ngay từ ngày đầu tiên cô bước chân về nhà họ Cảnh.

“Không còn sớm sủa gì nữa, cũng không còn chuyện gì, tôi cúp máy đây”. Cố Thiên Tầm chẳng còn tâm trạng nào mà tiếp lời với anh, cô muốn đặt vé máy bay ngay lập tức.

Tiếng thở của Cảnh Nam Kiêu ở đầu bên kia càng trở nên não nề hơn, một hồi lâu không nói gì, dường như anh không nỡ cúp máy như vậy.

Cố Thiên Tầm vờ như không biết điều đó, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi cúp đây”.

“Cố Thiên Tầm, nếu anh kết hôn rồi, có thể sau này sẽ không liên lạc với em nữa…”. Anh đột nhiên nói, giọng nói nghẹn ngào mang theo cả những u uất như màn đêm tối tăm.

Rõ ràng là anh quyết định, nhưng sao lời nói ra có vẻ khó khăn đến vậy.

Cô hơi ngây người, nhưng bất giác bật cười.

Nói những lời từ đáy lòng: “Dù sao, Tần Tư Lam cũng rất may mắn. Ít nhất, bây giờ anh cũng đã học được cách trân trọng cuộc sống hôn nhân”.

Anh cười nhạt.

Đáng tiếc thay….

Anh học được điều này thì đã quá muộn rồi.

Giá như anh có thể ngộ ra sớm hơn thì đã không để mất cô như vậy. Thế nhưng, trên đời này làm gì có hai chữ “giá như”. Dù cho bây giờ đêm đến anh bị nhớ nhung thiêu đốt, bị cô đơn dày vò tâm trí, sự thật vẫn là sự thật.

……..

Cúp máy điện thoại, cô lấy chiếc khăn trong tay anh rồi nói: “Anh ăn tối đi, em đi lấy máy tính”.

Cô vừa nói, vừa lấy chiếc máy tính đang để bên cạnh, ngồi khoanh chân trên ghế sofa, nhanh chóng mở máy, rồi lại nhanh như thoắt mở trang đặt vé máy bay.

Cũng chẳng bận tâm đến những giọt nước trên tóc vẫn đang không ngừng nhỏ xuống.

Mộ Dạ Bạch cầm đũa ăn vài miếng, cô đột nhiên quay đầu nhìn anh, gọi anh với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Mộ Tổng”.

Anh hơi chau mày, nhưng cũng không để ý đến cô.

Cô lại tiếp lời: “Mộ Tổng, ngày mai em muốn xin nghỉ phép”.

Xin cấp trên cho nghỉ phép, đương nhiên là phải nghiêm túc rồi.

Mộ Dạ Bạch gắp cho cô một miếng há cảo đưa vào miệng, rồi mới chậm rãi nói: “Em nghĩ, cấp trên và bạn trai thì ai dễ thương thảo hơn?”

Lời anh nói khiến cô như ngay lập tức hiểu ra.

Hai má ửng hồng, cô hơi cúi đầu, rồi bất chợt hôn lên má anh.

Đôi môi mềm mại, chỉ dừng lại một chút trên khuôn mặt anh, rất nhanh rồi lại rời ra, thế nhưng cũng đủ khiến cho ánh mắt anh long lanh đến lạ.

Cô nuốt miếng há cảo, hương vị ngọt ngọt đó dường như khiến giọng nói của cô cũng trở nên ngọt ngào hơn: “Như vậy đã xin nghỉ được chưa ạ”.

Mộ Dạ Bạch đặt đũa xuống: “Ngày mai em cứ về đi, không phải lo việc ở đây, đã có một đồng nghiệp khác lo liệu rồi. Em muốn về lúc mấy giờ, anh nói Cận Vân chuẩn bị vé cho em”.

Anh lấy chiếc điện thoại.

“Em muốn về sớm một chút, hôm nay có một chủ nhà gọi điện hẹn em qua xem nhà. Vừa hay em cũng muốn bản thân sớm ổn định”. Trước đây, gia đình cô có một căn nhà nhỏ, nhưng từ hồi em trai cô bị tai nạn, mẹ lại bị bệnh nặng nên đành phải bán căn nhà đó đi.

Lúc đó bán căn nhà này rất được giá, đắt gấp ba lần lúc gia đình cô mua. Điều này khiến Cố Thiên Tầm vô cùng kinh ngạc.

Cô vẫn luôn tìm hiểu qua phía môi giới xem vị khách đó là ai, nhưng phía môi giới tuyệt nhiên không tiết lộ.

Cố Thiên Tầm vẫn luôn nghĩ là do ông Cảnh Thanh Phong đã mua căn nhà đó, thế nhưng, sau này hỏi, ông Cảnh Thanh Phong luôn nói không phải do ông mua.

Trong lòng Cố Thiên Tầm vẫn luôn hồ nghi, về sau cô cũng đã đến căn nhà đó mấy lần nhưng chưa từng thấy ai ra vào đó cả.

Căn nhà vẫn cứ để không như vậy.

“Không cần tìm nhà làm gì, ở Lai Nhân Thành cũng được”. Mộ Dạ Bạch muốn để cô ở căn hộ của mình: “Lão Phu Nhân gần đây muốn ở lại đây một thời gian nên cũng đang xem nhà. Đúng rồi, vừa nghe em nói ngày mai phải ra sân bay đón ai đó. Bạn à? Có cần anh đi cùng không?”

“Không, anh nhất định không cần đi cùng”. Câu nói cuối cùng của anh bị Cố Thiên Tầm từ chối.

Anh hơi chau mày, cô có chút bối rối: “Chuyện em và Cảnh Nam Kiêu li hôn, nếu mẹ em biết chắc chắn sẽ rất giận. Em vẫn chưa có cách nào làm hạ nhiệt chuyện này, lại vội vàng dẫn bạn trai mới đến ra mắt, sợ là mẹ sẽ không chấp nhận.”

Mộ Dạ Bạch ánh mắt trầm ngâm: “Nghĩa là ngày mai em đi đón mẹ sao?”

Dừng một chút rồi anh lại hỏi: “Mẹ về nước rồi sao?”

“Vâng”. Cô gật đầu: “Ngày mai”.

Hai năm qua, lần gần đây nhất cô gặp mẹ là vào sinh nhật bà năm ngoái.

Cố Thiên Tầm nghĩ đến mẹ, nghĩ đến em trai, đôi mắt như có phần vui mừng thanh thản. Cô quay sang thấy nét mặt Mộ Dạ Bạch có phần nghiêm trọng như đang có tâm sự gì đó.

“Sao vậy? Anh đang nghĩ gì thế?” Cố Thiên Tầm tò mò hỏi anh.

“Không có gì, anh đang nghĩ về chuyện căn hộ”. Mộ Dạ Bạch định thần lại, nét mặt trở lại bình thường. “Căn hộ ở Lai Nhân Thành không phù hợp ba người ở, phòng ngủ không đủ, anh chuẩn bị cho em một căn hộ khác”.

Không chỉ ít phòng ngủ, không phù hợp với họ, là bởi vì….

Thiết kế căn hộ đó là theo ý của mẹ anh.

Nếu mẹ anh biết người ở trong căn hộ đó là người mà bà luôn canh cánh trong lòng, e là…..

Nghĩ đến chuyện gì đó nên nét mặt anh trở nên lạnh toát.

Cố Thiên Tầm như phát hiện ra nhưng chỉ cười: “Căn hộ ở Lai Nhân Thành quan trọng với anh thế nào em biết rất rõ, không được sự cho phép của mẹ anh, em không thể tùy tiện sống ở đó được.

Mộ Dạ Bạch nhìn cô, cô nói tiếp: “Chuyện tìm nhà em lo được rồi, nếu thật sự không còn cách nào khác, em sẽ tìm đến anh, được không?”

Những việc có thể tự mình giải quyết được, cô không muốn làm phiền ỷ lại vào anh. Đã từng trải qua cuộc hôn nhân với Cảnh Nam Kiêu, cô từ chức rồi đánh mất cả bản thân mình, vậy nên bây giờ cô phải tự thân vận động.

“Cũng được”. Mộ Dạ Bạch cũng không miễn cưỡng cô. “Ngày mai anh sẽ không cùng em đến sân bay. Nếu có việc gì cần anh giúp thì gọi cho anh nhé”.

Anh ngập ngừng một hồi, nhìn cô rồi bất giác nắm lấy tay cô: “Cho dù anh không tiện xuất hiện nhưng trợ lý Trần và Cận Vân đều có thể giúp em”.

“Vâng, em biết rồi, anh mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi.”

“Ừm”. Mộ Dạ Bạch lại tiếp tục ăn cơm, cô ngồi bên cạnh gõ máy tính, thế nên cũng không hề chú ý đến anh đang thất thần.

Đêm hôm đó….

Hai người nằm cùng nhau trên một chiếc giường, ôm nhau thật chặt.

Lúc cô ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác toàn thân đang nóng bừng lên như lửa đốt. Thân dưới đã ướt từ lúc nào, đợi đến khi tỉnh dậy, dục vọng của anh đã tiến sâu vào cơ thể cơ từ lúc nào không hay.

Cô chỉ “ư” nhẹ một tiếng, mơ màng mở mắt, thấy ánh mắt anh như sâu thẳm, như ẩn chứa rất nhiều những phức tạp đan xen, còn có cả những bất an, anh ôm lấy cô thật chặt …thật chặt….

Dường như chỉ cần buông tay một chút thôi cô cũng có thể biến mất ngay lập tức.

Anh bị sao vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.