CHƯƠNG 235: TÌNH CẢM NỒNG NÀN
“Nhưng tôi không thể gục ngã được. Tôi đã hứa với anh ấy... chỉ cần anh ấy tình lại, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là tôi. Tôi không thể nuốt lời được...”
Cận Vân cười, ngồi xuống cạnh cô, không kìm lòng được mà cảm khái. “Thật ngưỡng mộ hai người.”
Cố Thiên Tầm liền đặt điểm tâm xuống, nghe cô nói vậy, bèn quay sang nhìn. “Ngưỡng mộ gì cơ?”
“Ngưỡng mộ tình cảm này của hai người! Sinh tử không xa rời, trên đời này thật sự có mấy ai làm như được?” Cận Vân nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đang đóng chặt, thở dài. “Mấy ngày trước khi đến Mỹ, cô gọi điện tìm Mộ tổng, thực ra lúc đó ngài ấy đang bệnh nặng, sợ cô buồn nên không liên lạc với cô, cũng bảo tất cả mọi người phải giấu cô.”
“Giờ tôi đều biết cả rồi.” Cố Thiên Tầm khẽ thở dài. “May mà cuối cùng tôi cũng biết được. Nếu ngay cả lúc này tôi cũng không thể ở bên cạnh anh ấy thì tôi nghĩ cả đời này tôi đều không thể tha thứ cho bản thân mình.”
Cận Vân nghĩ lại thời gian đó Cố Thiên Tầm còn nghi ngờ tình cảm Mộ Dạ Bạch dành cho cô, Cận Vân còn định giải thích giúp anh, nhưng giờ...
Cận Vân tin rằng tất cả mọi lời giải thích đều thừa thãi.
Bọn họ đều đã hiểu được tình yêu.
................
Cuộc phẫu thuật đang được nửa chừng, cánh cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra từ bên trong. Tất cả mọi người đều hốt hoảng, vội vàng chạy lên trước, Thiên Tầm cũng đỡ lão phu nhân bước đến.
“Có chuyện gì vậy?” Người vừa bước ra là một y tá, Cố Đình Xuyên vội bước lên trước hỏi bằng tiếng Anh.
“Tình hình không ổn lắm, bệnh nhân mất máu quá nhiều.” Cô y tá vội vàng đáp lại một câu rồi lập tức cúi đầu nói với y tá bên cạnh điều gì đó. Người kia vội vàng chạy nhanh đi.
Cô y tá bên này cũng không còn tâm trí nào quan tâm đến người nhà bệnh nhân nữa, vội vàng quay trở lại phòng phẫu thuật, đóng cửa lại.
Lão phu nhân vừa nghe thấy tình hình không ổn, mắt bà tối sầm lại rồi ngất đi.
“Bà nội!” Cố Thiên Tầm gọi lớn, ông Mộ vội bước lên đỡ lấy bà.
“Ta đưa lão phu nhân đi gặp bác sĩ đã, ở đây làm phiền mọi người rồi.” Ông Mộ lập tức nói.
Lão phu nhân và ông Mộ đi khỏi, Cố Thiên Tầm ngồi lại xuống.
Lời nói đó của y tá khiến tim cô như bị bóp nghẹt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở.
Dạ Bạch....
Em xin anh, nhất định phải qua khỏi...
Cô gục đầu vào bức tường lạnh lẽo, đôi mi khẽ rung lên, cầu nguyện.
Lam Tiêu bước lên trước, vỗ vỗ lên vai cô, an ủi. “Đừng quá đau lòng, Dạ Bạch trước giờ đều rất kiên cường, cậu ấy nhất định sẽ qua khỏi thôi!”
Câu nói này vừa là an ủi cô, lại vừa là trấn an tất cả mọi người.
“Mong là như vậy...” Cố Thiên Tầm trả lời, trong lòng cô lại không dám chắc chắn.
Dạ Bạch của cô... có tỉnh lại nữa không?
................
10 tiếng sau...
Khi tất cả mọi người đều chờ đợi mòn mỏi đến bất an, dường như sắp tuyệt vọng rồi thì cuối cùng “Cạch” một tiếng lớn vang lên.
“Kết thúc rồi!!”
Không biết là tiếng hô của ai đó, nhưng làm mọi người trong lòng dậy sóng.
Cố Thiên Tầm vội bật dậy bước nhanh đến cửa phòng phẫu thuật. Ngay sau đó tất cả mọi người đều bước lên trước.
Các bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang trắng với khuôn mặt mệt mỏi bước ra ngoài, ai nấy đều bị trận chiến này làm cho mệt mỏi rệu rã.
Ngay sau đó liền bị đám người vây quanh hỏi.
“Bác sĩ, tình hình thế nào ạ?”
“Anh ấy tỉnh lại chưa?”
Anh ấy có ổn không? Ca phẫu thuật thành công chứ?“
“Các vị, các bác sĩ đã rất mệt rồi, phiền các vị tránh ra một chút, để bác sĩ nghỉ ngơi đã.” Vị bác sĩ hỗ trợ phía Trung Quốc cũng đến, ông lên tiếng.
Mọi người lúc này mới chú ý đến rằng bác sĩ đã mệt đến mức muốn sụp xuống. 16 tiếng đồng hồ thần kinh căng như chão, nếu không có thể lực rất tốt thì e là không thể kiên trì vượt qua được.
“Mọi người yên tâm đi, tuy là giữa chừng có chút trục trặc nhưng kết quả ca phẫu thuật không đến mức rất tệ. Phần lớn khối u đã bị cắt bỏ rồi, không hề làm hỏng đến các hệ thống thần kinh khác, chỉ cần vượt qua được giai đoạn nguy hiểm trong hai ngày hôm nay và ngày mai thì bệnh nhân có thể tỉnh lại.” Bác sĩ hỗ trợ nói một mạch.
Vừa nghe thấy lời bác sĩ nói, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Dù rằng vẫn còn phải theo dõi 2 ngày nữa, nhưng tình hình như vậy đã là may mắn quá rồi.
Ít nhất...
Vẫn còn có hy vọng!
“Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn nhiều ạ!”
Lời cảm ơn của mọi người đồng loạt vang lên, sự căng thẳng kéo dài quá lâu giờ mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Cố Thiên Tầm đứng đó hồi lâu không nói gì. Cả người giống như bị nhấn chìm trong vòng xoáy tuyệt vọng bỗng chốc được lôi lên mặt đấy, đứng vững lại, cuối cùng cũng có thể thở phào rồi.
Cô hít sâu vào một hơi, bị Cận Vân ôm chầm lấy.
“Tốt quá rồi! Mộ tổng có hy vọng rồi! Cố tiểu thư, phẫu thuật thành công rồi!”
“Đúng vậy.” Cố Thiên Tầm cười, nước mắt trào ra. “Anh ấy sẽ tỉnh lại! Nhất định sẽ tỉnh lại!”
.................
Hai tháng sau.
Chuyến bay quốc tế vừa hạ cánh, ở bên cửa VIP.
Một cô gái trẻ khoác tay một người đàn ông cao lớn từ bên trong bước ra.
Hành lý của người đàn ông vừa kéo ra đã được người đến đón cầm lấy.
“Mộ tổng! Cố tiểu thư!” Trần Anh Hào lên tiếng chào.
“Trợ lý Trần, lâu rồi không gặp.” Cố Thiên Tầm nhẹ nhàng đáp lời, cười tươi rói, xem ra tâm trạng rất vui vẻ.
Trần Anh Hào cười nhìn hai người. “Tinh thần Mộ tổng đã khá hơn nhiều.”
Thật sự là tình hình hiện tại so với trước khi làm phẫu thuật ở Mỹ đã khá hơn rất nhiều.
“Nhiệt độ bên ngoài thế nào? Có lạnh không?” Cố Thiên Tầm ngó ra ngoài nhìn một cái.
“Dưới 0 độ ạ!” Trời rét ngọt giữa đông, đã sắp sang xuân rồi, giờ đang rất lạnh. “Lúc này còn đang có tuyết.”
Cố Thiên Tầm quay sang kéo lại khóa áo giúp anh rồi lôi từ trong túi xách ra một chiếc khăn ống, quàng lên cổ anh.
“Được rồi, Thiên Tầm, anh sắp bị em quấn cho thành chim cánh cụt rồi.”
“Không được, anh không thể để bị lạnh được.” Cố Thiên Tầm dứt khoát quấn anh cho bằng được, quấn thêm mấy vòng nữa cho chặt. Giờ anh đang là đối tượng chăm sóc đặc biệt.
“Bên ngoài tuyết rơi, anh ngồi xe đẩy, em đẩy anh được không?” Cô lo mặt đất trơn.
Tuy rằng ca phẫu thuật vừa rồi rất thuận lợi nhưng hệ thống thần kinh của anh cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, cử động nhiều không tiện, giờ vẫn phải dùng thuốc để khôi phục dần.
Mộ Dạ Bạch dở mếu dở cười. “Em cẩn thận quá rồi, anh không sao mà. Tin anh đi!”
Cố Thiên Tầm vẫn còn lo lắng.
Tuy rằng anh đang hồi phục rất tốt nhưng nghĩ lại chuyện lần trước cô vẫn không khỏi lo sợ.
Lần đó hai người cùng đi dạo ở quảng trường, cô đi mua kem chưa đến một phút, lúc quay lại đã thấy anh bị dòng người xô đẩy ngã sõng soài dưới đất.
Người quá đông rất phức tạp, tay anh bị dẫm còn nhìn thấy được cả mấy vết giày.
Anh cố bò dậy mấy làn nhưng đều ngã xuống.
Sự bất lực và rệu rã đó...
Đến giờ Cố Thiên Tầm vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đó, từ đó trở đi cô chỉ hận không thể lúc nào cũng để anh trong túi áo được, một phút cũng không muốn anh rời khỏi tầm mắt mình.
“Em lại đang nghĩ gì vậy?” Mộ Dạ Bạch dùng ngón tay khẽ gõ nhẹ lên trán cô khiến cô giật mình về với thực tại. Như thể nhìn thấy được những suy nghĩ trong đầu cô vậy, anh nắm tay cô. “Đừng lúc nào cũng coi anh như đứa trẻ lên ba như vậy, dù có ngã thì anh cũng sẽ không khóc đâu. Hơn nữa anh còn có em cơ mà.”
Anh cười, cúi đầu nhìn cô. “Có em ở đây, có ngã cũng không mất mặt.”
Cố Thiên Tầm cũng cười theo. “Nếu anh mà ngã thật thì em sẽ nói là không quen biết anh.”
“Vậy anh phải đeo bám lấy em, để em không chạy đi đâu được.”
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên lưng mình.
Cô ôm lấy anh.
Thực ra... dù anh có không bám lấy cô thì đời này kiếp này, Cố Thiên Tầm cô cũng không chạy nổi nữa rồi...
Ra khỏi sân bay, gió lạnh thổi đến. Cố Thiên Tầm khẽ rùng mình.
Mộ Dạ Bạch một tay ôm lấy cô, một tay túm lấy hai tay cô nhét vào trong áo khoác của mình, đặt lên chỗ ngực ấm áp nhất.
Cảm nhận được nhịp đập trái tim anh, Cố Thiên Tầm ngẩng đầu lên mỉm cười.
Anh đi lại đã hơi khó nhọc rồi còn ôm cô nữa nên đi càng chậm hơn. Cố Thiên Tầm cẩn thận bước từ từ hơn theo nhịp bước của anh, nhìn thấy bước chân anh ngày càng vững vàng hơn, trong lòng cô trào dâng cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn chấn và vui mừng như bà mẹ nhìn thấy con mình đang học đi vậy.
Có ai đó đã nói, yêu một người luôn hận không thể yêu chiều anh ấy như con của mình?
Câu nói này là có thật.
Cô của hiện tại đúng là như vậy. Như thể sợ mình làm gì chưa được tốt, những thứ làm cho anh vẫn chưa đủ...
“Được rồi, mau lên xe thôi.” Đến bên xe, anh liền đỡ nửa thân người cô vào trước, lại cẩn thận phủi những bông tuyết vướng trên đầu trên vai cô.
Đầu tóc cô bị anh phủi rối lên, anh đứng bên cửa sổ nhìn cô cười, nhận xét “Trông như cô ngốc.”
Cô nhăn mặt, đánh yêu anh. Anh nắm lấy tay cô, sau đó gỡ khăn quàng ra, phủi sạch tuyết trên người rồi bước vào trong xe.
Cánh cửa vừa đóng lại, luồng khí ấm nóng bao quanh hai người.
Mộ Dạ Bạch dang tay ôm cô vào lòng, vuốt lại những sợi tóc rối cho cô. Cô cũng tiện tay chỉnh lại chiếc mũ lông trên đầu anh.
Đằng trước.
Trần Anh Hào nhìn hai người qua gương chiếu hậu, mỉm cười, tâm trạng như cũng bị “truyền nhiễm” con virus tình yêu này mà trở nên vui tươi hơn.
Vì có tình yêu mà mùa đông này dường như cũng trở nên ấm áp...
................
Xe đi thẳng về Lai Nhân.
Trần Anh Hào kéo hành lý giúp họ lên lầu, rồi sau đó biết ý về luôn.
Rất nhanh sau đó, cả căn nhà chỉ còn lại hai người Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch.
“Mấy tháng rồi chưa quay về, căn nhà này dường như trở nên xa lạ vậy.” Cố Thiên Tầm vừa nhìn quanh vừa mở máy sưởi lên.
Mộ Dạ Bạch cởi găng tay và áo khoác để lên sofa, nhìn một lượt quanh nhà.
May mà có bác giúp việc theo giờ hàng ngày đến quét dọn khiến căn phòng vẫn sạch sẽ đến hiện tại.
“Sau này chúng ta sẽ ở đây sao?” Cố Thiên Tầm hỏi anh.
Cánh tay anh ôm ngang người cô, trầm ngâm một lúc rồi hỏi. “Em thích nhà to hay nhà nhỏ hay là biệt thự?”
“Em được chọn sao?”
“Tất nhiên.”
“Giờ mình đều ở đây.” Cố Thiên Tầm nhìn quanh căn nhà. “Em ở đây cũng quen rồi, em thích nơi này.”
“Được, vậy mình ở đây.” Nơi này có những kỷ niệm của cả hai, anh cũng thấy quen thuộc hơn.
“Nhưng... sau này nếu chúng ta có con, căn nhà này có lẽ không thích hợp nữa rồi.” Cố Thiên Tầm nghĩ khá xa, nhắc đến con, gương mặt cô trở nên dịu dàng rạng rỡ. “Sau này có lẽ chúng ta phải chuyển sang căn nhà khác lớn hơn. Với cả sau này Thiên Hàn quay về, căn nhà của chúng ta sẽ phải to hơn nhiều rồi.”
Hai tay Cố Thiên Tầm ôm lấy cổ anh, nhìn anh. “Thiên Hàn cũng là em trai anh, chúng ta ở cùng nhau, anh không có ý kiến gì chứ?”
Vẻ mặt Mộ Dạ Bạch nghiêm túc nói. “Nói thật trước đây anh vẫn luôn canh cánh trong lòng những chuyện trong quá khứ. Nhưng... trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, anh cũng đã buông bỏ những chuyện nên buông bỏ rồi.”
Ngừng một lúc anh hỏi. “Còn em thì sao? Thiên Tầm, nếu những gì bố anh nói là thật, vậy đôi chân của Thiên Hàn và cả chất độc trong người nó...”
“Anh đừng nói nữa.” Cố Thiên Tầm nhẹ nhàng ngắt lời anh, ngón tay dịu dàng đặt lên môi anh. “Nói là không buồn, không oán hận không bận tâm là nói dối, nhưng... Dạ Bạch, có những chuyện đã trở thành nút chết rồi. Chúng ta đã không thể gỡ ra được nữa, vậy thì cứ để cho thời gian xóa nhòa tất cả, sớm muộn cũng có một ngày tự nó sẽ tiêu tan. Phải vậy không?”
Mộ Dạ Bạch xúc động nhìn cô, anh ôm lấy vai cô. “Nút thắt này khiến chúng ta gặp được nhau, may mà nó không trở thành hòn đá ngáng đường chúng ta.”
Cố Thiên Tầm mỉm cười, anh cúi xuống hôn lên môi cô.
Cô kiễng chân, đáp lại nụ hôn của anh.
Cả căn phòng như tràn ngập yêu thương ấm áp.
..................
Ngồi máy bay rất mệt rồi, đến chiều Cố Thiên Tầm cùng Mộ Dạ Bạch đều ngủ một giấc. Chỉ một lúc sau cô đã tỉnh dậy, lặng lẽ đi mua thức ăn để chuẩn bị nấu cơm tối.
Cơ thể anh vẫn còn rất yếu, Cố Thiên Tầm luôn tìm mọi cách để chăm sóc tốt cho anh, chỉ muốn chăm cho anh mau khỏe lại.
Lúc cô xuống dưới lầu liền gặp người bảo vệ khu. Anh ta nhận ngay ra cô, cười lên tiếng chào. “Cố tiểu thư về từ lúc nào vậy? Mộ tiên sinh cũng về cùng phải không?”
“Ừm, chúng tôi về rồi.” Cố Thiên Tầm cười, hào hứng đáp lại, vẫn không quên bổ sung thêm một câu. “Sau này sẽ không đi nữa.”
“Xem ra sắp có chuyện vui rồi.”
Cố Thiên Tầm cười, không đáp lời. Cô bất chợt nghĩ không biết khi nào thì cả hai cùng đi đến Cục dân chính.
Lúc đến siêu thị thì Dương Mộc Tây gọi điện đến. “Tối nay cùng ăn cơm, cậu biết chưa hả?”
“Ơ, mình không biết, giờ mình đang đi mua thức ăn này. Có những ai vậy?”
“Vậy chắc là Lam Tiêu quên không bảo cậu rồi. Tối nay tớ xuống bếp, hai người cùng đến nhé, địa chỉ cụ thể đến lúc đó sẽ báo cho Mộ tổng.”
“Cũng được, cũng khá lâu rồi không gặp tiểu Quai, chắc nó cao hơn rồi phải không?”
“Cao hơn không ít.” Dương Mộc Tây cười đáp. Nói đến đây, đột nhiên cô ngừng lại.
Cố Thiên Tầm nghe ra có gì đó bất thường, hơi thở Mộc Tây cũng nặng nề hơn.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Động tác lật chọn thịt của Cố Thiên Tầm bỗng ngừng lại.
“Mình định... giao lại quyền nuôi con cho Lam Tiêu.” Giọng Dương Mộc Tây chùng xuống.
Cố Thiên Tầm lặng người đi trong giây lát, cô vội hỏi. “Cậu đừng có vội vàng như vậy. Tiểu Quai không phải chỉ là sinh mạng của cậu mà còn là niềm an ủi của bố mẹ cậu nữa, nếu cậu thật sự định giao lại quyền nuôi con cho Lam Tiêu thì ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của bố mẹ cậu xem ông bà có đồng ý không đã chứ.”
“Mình sẽ bàn bạc với bố mẹ.”
“Cậu với Lam Tiêu... có hiểu lầm gì chăng?” Cố Thiên Tầm dò hỏi.