CHƯƠNG 289: VÌ ANH YÊU EM NÊN EM MỚI NGANG NGƯỢC
“Chúng ta... chia tay đi.” Ba từ cuối cùng, cô hút sâu vào một hơi mới thốt ra được.
Tan vỡ... như bị gió cắt qua.
Vụn rơi trong không trung....
Hơi thở của Lý Vũ Sâm như ngưng tụ lại, hồi lâu sau anh mới lạnh lùng nói một câu. “Dương Nguyệt, đừng nói bậy nữa, ngủ một giấc tỉnh táo lại rồi hẵng nói chuyện với anh! Anh còn có việc, cúp máy đây.”
Trước giờ anh chưa từng hà khắc hay nói chuyện lạnh nhạt như vậy với cô.
Nhưng...
Mặc dù như vậy, anh vẫn luôn bao dung cô.
Bao dung hết mức...
“Lý Vũ Sâm!” Dương Nguyệt vội vàng gọi giật anh lại. Tay cô nắm chặt, móng tay găm vào thịt mà không hay.
Cô chỉ cảm thấy giờ phút này cả người đều đau đớn rã rời.
Lần đầu tiên cô biết hóa ra chia tay lại là một chuyện khiến mình đau khổ như vậy.
Lúc trước nói chia tay với Bùi Cẩm Xuyên, trong lòng cô phần nhiều là cảm giác có lỗi....
“Em không hề nói bậy, cũng không làm bừa... hôm nay những gì em nói, anh hãy nghe cho rõ...”
“Dương Nguyệt!” Lý Vũ Sâm gọi lớn.
“Anh đừng nói gì nữa, nghe em nói là được.”nước mắt tuôn như mưa, nhưng cô vẫn cố nén để giọng mình khỏi run lên.
Đầu dây bên kia, hơi thở của Lý Vũ Sâm đông cứng lạnh trầm đến mức khiến người ta khó thở.
Anh lãnh đạm lên tiếng: “Dương Nguyệt, anh nhắc nhở em một câu: em đã 18 tuổi rồi, trước khi nói gì đó thì tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ. Không phải mỗi lời nói ra đều có thể hối hận rút lại được!”
Cô còn chưa nói đã thấy hối hận rồi...
Nhưng cô phải làm sao đây? Cô không hề có sự lựa chọn nào.
Qua màn nước mắt, cô nhìn thấy rõ ràng sự thất vọng và lạnh lùng trên gương mặt của bố mẹ.
Tim cô run lên, nhắm mắt lại, nói một mạch: “Em đã nghĩ kỹ rồi, em cũng tuyệt đối không hối hận – Lý Vũ Sâm, chúng ta chia tay đi! Nếu anh nhất định muốn hỏi em lý do thì em có thể nói cho anh biết, em...”
“Anh không cần lý do.” Lý Vũ Sâm cắt lời cô.
Giọng nói của anh vang đến là sự mệt mỏi và thất vọng nặng nề.
“Dương Nguyệt, anh yêu em nhiều hơn em yêu anh vì vậy mặc định rằng anh luôn là phía phải nhường nhịn em. Nhưng... em nên rõ rằng không có ai mãi mãi nhường nhịn ai. Dù anh có muốn nhường nhịn em hơn nữa thì cũng sẽ có một ngày mệt mỏi.”
Dương Nguyệt cứng đờ ra trong khoảnh khắc đó, nghe lời anh nói, tim cô thắt lại.
Không đau.
Mà như tê dại đi.
Cô trào nước mắt, cười. “Vì vậy... giờ anh đã mệt rồi phải không? Sự ngang ngược của em, sự ấu trĩ của em, sự không trưởng thành của em đều là gánh nặng của anh...”
“Người trưởng thành sẽ không vì gặp chuyện một cái là lập tức nói lời chia tay – bất luận với lý do gì. Dương Nguyệt, anh hy vọng rằng em có thể chín chắn hơn một chút!”
Dương Nguyệt nghe anh nói bỗng chốc cô hiểu ra phần nào những lý do mà Hướng Nam từng nói bọn họ không thích hợp.
Giữa hai bọn họ, còn có ngăn cách bởi thời gian.
Như vậy nghiễm nhiên...
Cho dù sau này cô có 28 tuổi thì cũng không thể đuổi kịp anh 38 tuổi...
Dù cô có nỗ lực hơn nữa thì cũng không thể vượt qua được rào cản ngăn cách mà thời gian đặt ra giữa bọn họ...
“Em chỉ mới 18 tuổi, em không có sự từng trải như anh, cũng không chín chắn bằng anh. Lý Vũ Sâm, anh... đi tìm một cô gái trưởng thành, hiểu chuyện giống như mình thì sẽ không khiến anh mệt mỏi như vậy... em chúc anh hạnh phúc!”
Cuối cùng, cô khóc nghẹn.
Đau đớn.
Cũng rất uất ức.
Rõ ràng là anh xông vào cuộc đời của cô trước, khiến cuộc sống của cô hoàn toàn đảo lộn, giờ dựa vào đâu mà anh nhanh như vậy đã mệt mỏi, đã không thể nhường nhịn cô được nữa?
Anh biết cô mới 18 tuổi, cũng biết rõ là cô chưa trưởng thành, thậm chí ấu trĩ nhưng lúc trước dù là vậy anh vẫn nói là sẽ cưới cô...
Bây giờ những lời hứa hẹn đó bỗng chốc đều biến thành nói dối.
Anh là kẻ lừa gạt!
Lừa gạt tình cảm!
Có phải không cần đợi cô nói chia tay thì sớm muộn gì cũng có ngày anh không cần cô nữa?
Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy buồn. Không đợi anh nói thêm gì nữa, Dương Nguyệt tắt máy.
Nhìn bố mẹ, cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, lúc này chỉ muốn trốn vào phòng như một chú rùa trốn vào trong mai.
“Đợi đã!” Vừa định đi thì mẹ Dương Nguyệt ngăn cô lại, bà đưa tay ra trước mặt cô. “Tịch thu điện thoại.”
Dương Nguyệt ngậm nước mắt nhìn mẹ.
Mẹ cô thấy con gái đau khổ như vậy thì có phần không nỡ nhẫn tâm.
Nét mặt bà đã dịu đi một chút nhưng vẫn rất kiên quyết. “Nguyệt Nguyệt, mẹ chỉ muốn xác định rằng con và nó sẽ không còn qua lại nữa. Mẹ không muốn con bị người ta lừa...”
Phải.
Giữ lại điện thoại cũng còn tác dụng gì nữa đâu?
Anh đã nói rõ ràng rằng không còn cơ hội hối hận nữa, cũng có nghĩa là...
Bất luận thế nào, hôm nay bọn họ đã coi như kết thúc rồi...
Dương Nguyệt tắt nguồn điện thoại, đưa cho mẹ.
Mẹ cô thở ra một hơi, lúc này mới để cô đi về phòng.
Cánh cửa đóng sập lại.
Vài giây sau, bên trong vọng lại tiếng khóc tức tưởi.
Đau khổ, đè nén...
Đến mức khiến người ta thấy khó thở.
....................
Vừa tắt điện thoại, mặt Lý Vũ Sâm trở nên sa sầm lại không còn chút hơi ấm nào.
Anh nghiến răng gọi lại cho cô.
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng báo không liên lạc được.
“Shit!” Anh giận dữ chửi thề một câu, bất chấp hình tượng trước mặt nhân viên, thẳng tay ném điện thoại xuống đất.
Linh kiện điện thoại mỗi thứ rơi một nơi.
Trong phòng làm việc, tất cả mọi người đều nín thở, kinh ngạc nhìn anh đang nổi giận, không ai dám thở mạnh.
Một Lý tổng như vậy, thật sự có phần đáng sợ...
“Cuộc họp tạm thời dừng lại!” Lúc bóng anh lao ra khỏi phòng hội nghị như một cơn lốc xoáy, thư ký lập tức thông báo.
Lý Vũ Sâm nện từng gót giày nặng nề về phòng làm việc.
Cánh cửa bị đóng rầm lại.
Anh quăng người lên sofa, cho đến lúc này những sợi gân xanh trên trán vẫn không ngừng giật giật.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy mình thật nực cười! Bị một cô sinh viên kém mình tận 10 tuổi trị cho quay như chong chóng!
Cô cười một cái, có thể khiến anh vui rất lâu.
Cô buồn, anh ở bên này lo lắng bất an, chỉ sợ làm gì khiến cô giận, cô không vui.
Anh mong cô mau lớn lên từng ngày, đến khi có thể thật sự đón nhận anh, gả cho anh, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với anh, thậm chí cảm giác cuộc hôn nhân mà anh mong đợi là điều ràng buộc.
Những chuyện này... anh chịu hết.
Hết lần này đến lần khác anh tự nói với bản thân rằng cô hãy còn nhỏ. Anh không thể ép cô quá, làm vậy sẽ chỉ khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Anh chịu nhịn là đáng đời, ai bảo anh tự hành hạ bản thân đi tìm một cô người yêu bé vậy chứ? Ai bảo anh lại đi yêu một cô nhóc con như vậy? Yêu đến mức khắc cốt ghi tâm như thế?
Nhưng...
Giờ cô làm vậy là thế nào?
Cô hẳn là nói lời chia tay với anh! Hơn nữa còn nhẹ nhàng như không tắt nguồn điện thoại luôn, mặc kệ anh ở bên này như muốn phát điên.
Rốt cuộc là vị trí của anh trong cuộc đời cô chỉ nhẹ như một cái gạt tay bất cứ lúc nào cũng có thể hất bỏ hay là cô còn nhỏ đến mức không hiểu được rằng hai từ “chia tay” này đối với một người thật sự yêu cô thì sẽ tổn thương đến mức nào?
Chia tay dù với bất cứ lý do gì thì cũng chỉ là cái cớ của sự không kiên định trong tình cảm!
Anh thật sự thất vọng.
Rất thất vọng.
Anh đã bị tổn thương.
Vì vậy... anh đã thực sự thấy mệt....
Cô thật ác độc, thật quá đáng!
..........
Tức giận ngồi trên sofa, 10 phút sau, lông mày anh vẫn đang giật giật, đau dồn dập.
Nghĩ đến những lời nói và hành động của cô là anh muốn phát rồ, muốn xông đến nhà cô lôi cô ra dần cho một trận.
Sau khi bình tĩnh lại, anh sờ tìm điện thoại. Lúc này mới nhớ ra vừa nãy quá kích động nên đã bị mình đập tan tành rồi.
Anh bực bội chửi thề một câu rồi đứng dậy với tay lấy điện thoại bàn.
11 con số trong dãy số điện thoại của cô như đã khắc sâu trong tim anh từ lâu, rõ ràng.
Nhưng...
Mặc cho anh gọi chục lần, hai chục lần, đáp trả lại chỉ là những tiếng máy móc vô hồn ở đầu dây bên kia vọng lại...
Tim anh cũng như nguội lạnh theo.
Anh đột nhiên nghĩ lần này nếu mình không thỏa hiệp, không gọi cho cô nữa thì có phải cô sẽ không tìm mình nữa không?
Liệu có phải... cô thực sự có thể nhẹ nhàng như vậy mà chia tay với anh để hai người từ nay thành người xa lạ.
.....................
Hai ngày liền Dương Nguyệt đều không ngủ được, cũng gần như không ăn gì.
Cô cũng không ra khỏi cửa.
Vì hai ngày này không ngừng có người thân bạn bè gọi điện đến hỏi chuyện công cáo trên bảng thông báo thị trấn, bao nhiêu người thực sự quan tâm, lại có bao nhiêu người là buôn dưa lê hả hê cười đùa, cô không biết, cũng không muốn biết.