Chương 181: Vĩnh viễn không bao giờ tha thứ
Mộ Dạ Bạch dừng bước, cảm giác câu nói cuối cùng của ông có hàm ý gì đó. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài cửa nhà hàng có một bóng người, mắt anh sa sầm, hai tay siết chặt lại.
“Ông hẹn đến à?” Mộ Dạ Bạch lạnh lùng hỏi ông Mộ Trung Thiên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía người đang đứng trước mặt.
“Nó là em gái con.” Ông Mộ Trung Thiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn phục vụ ra hiệu lấy thêm bát đũa.
“Em gái?” Mộ Dạ Bạch nhếch miệng, mắt anh hằn lên. “Nó họ Tần.”
“Cho dù anh có không chịu thừa nhận thì cũng không thay đổi được sự thật rằng huyết quản trong người tôi là dòng máu của nhà họ Mộ đâu.” Tần Tư Lam nói.
Bình thường trước mặt Mộ Dạ Bạch, ngữ khí của cô ta cũng nhún nhường phần nào, nhưng hôm nay có bố ở đây nên cô ta nói năng mạnh miệng hơn rất nhiều.
“Nghe nói hôm qua anh thể hiện anh hùng, tạo ra một cảnh nhốn nháo khiến giờ cả bố và bà nội đều phải đi giải quyết hậu quả cho anh. Anh à, anh giỏi thật đấy.” Cô ta châm chọc.
“Trùng hợp thật, tao cũng nghe nói hôm qua ở nhà họ Cảnh có một màn kịch hay không kém.” Mộ Dạ Bạch không những không tức giận mà ngược lại đã điềm tĩnh ngồi xuống trở lại, ngẩng đầu nhìn cô ta. “Hay là chúng ta thử nói về cảm giác khi bị bẽ mặt nhục nhã trước mặt mọi người xem nó ra sao nhỉ?”
“Anh!” Mặt Tần Tư Lam đang từ trắng nhợt chuyển sang xanh tái, đầy vẻ sượng sùng và nhục dần.
Cô ta bất giác nhìn sang bố, ánh mắt cầu cứu. Ông Mộ Trung Thiên chỉ gõ gõ ngón tay trỏ lên mặt bàn. “Được rồi, ngồi xuống đi! Ta hẹn các con đến đây không phải để các con đến đấu khẩu trước mặt ta!”
Giọng nói ông rất điềm đạm nhẹ nhàng, nhưng sự uy nghiêm của bậc trưởng bối khiến cho người khác không dám không kiêng nể.
Tần Tư Lam không cam tâm, dẩu môi lên, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.
Cố Thiên Tầm gọi xe đến thẳng đại sảnh của khách sạn.
“Cố tiểu thư, hoan nghênh cô đến!” Giám đốc ở đại sảnh lập tức ra đón, tươi cười nhiệt tình với cô khác thường.
Cô thấy kinh ngạc, đến Hoàn Vũ bao nhiêu lần rồi mà đây là lần đầu tiên được giám đốc đích thân ra đón. Sự tiếp đãi này quả thực quá đặc biệt. Cô mỉm cười gật đầu đáp lại.
“Cô muốn đặt phòng ạ? Cần phòng như thế nào chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị.” Cô vừa bước đến quầy lễ tân thì giám đốc liền hỏi.
“Tôi không phải muốn đặt phòng, mà là muốn hỏi có một vị khách VIP tên là Tần Tư Lam, không biết cô ấy ở phòng nào. Nếu có thể, làm phiền ông gọi lên phòng cô ấy giúp tôi, nói là tôi có chuyện muốn gặp cô ấy.” Cố Thiên Tầm nói rõ lý do mình đến đây.
Ông giám đốc đưa mắt nhìn cô lễ tân một cái, đối phương lập tức hiểu ý, liền tra số phòng ngay. “Xin Cố tiểu thư đợi một lát, tôi làm ngay đây ạ.”
Cố Thiên Tầm nghĩ lại tình cảnh lần đầu tiên mình đến đây nhờ họ tra số phòng của Mộ Dạ Bạch, lúc đó bọn họ đều phớt lờ yêu cầu của cô. Mới vài tháng ngắn ngủi trôi qua mà tình hình đã hoàn toàn thay đổi.
“Tra ra rồi ạ, đây là số phòng của Tần tiểu thư. Cảm phiền Cố tiểu thư nhận lấy ạ.” Cô lễ tân lịch thiệp đưa tấm giấy có viết số phòng của Tần Tư Lam cho cô, sau đó còn nói thêm: “Nhưng bây giờ Tần tiểu thư không có ở phòng. Vừa nãy cô ấy đi qua đây và đi về hướng nhà hàng ạ.”
“Vậy sao? Cảm ơn cô.” Cố Thiên Tầm nhìn theo hướng tay cô lễ tân chỉ, đang định đi thì cô ta nói:
“Cố tiểu thư, chúc cô và Mộ tổng hạnh phúc trọn đời.”
Cố Thiên Tầm cười. Những buồn bực lúc ở trong bệnh viện lúc này đều như tan biến khi cô nghe thấy tên người đó.
“Cảm ơn cô. Tôi sẽ không để anh ấy độc thân cả đời đâu”
Mọi người đều cười ồ lên
Cố Thiên Tầm quay người đi về phía nhà hàng, vẫn đang nghĩ về những điều cô lễ tân vừa nói.
Người đàn ông xuất sắc như Mộ Dạ Bạch mà giữ trạng thái độc thân lâu vậy gần như tuyệt chủng hết rồi. Nhưng... hai người họ, liệu có thể kết hôn được hay không?
Lần trước ở Lai Nhân, anh nói với người gác cổng rất tự tin rằng “sắp rồi”, đó chỉ là lời nói buột miệng như vậy hay anh thật sự có ý như vậy?
Từ sau lần đó anh cũng chưa từng nhắc lại chuyện này...
Cố Thiên Tầm không muốn nghĩ đến nữa, chỉ sợ mình ảo tưởng rồi lại thất vọng. Hơn nữa tình thế hiện nay đang rối loạn như vậy thật sự không thích hợp để tính đến chuyện của hai người.
“Tư Lam đã ở cô nhi viện bao nhiêu năm như vậy đã phải chịu không ít khổ. Đợi qua một thời gian nữa cho mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ mở cuộc họp báo tuyên bố về thân phận của con.” Ông Mộ Trung Thiên nhìn con trai. “Tất nhiên, còn có cả Thiên Hàn nữa.”
Tần Tư Lam tuy rất không muốn thừa nhận rằng mình có một người em trai cùng cha mẹ nữa, nhưng được vào nhà họ Mộ, cô ta chấp nhận thỏa hiệp.
Ít nhất từ nay về say sẽ không còn ai dám khinh thường thân thế của cô ta nữa.
“Đến Thiên Hàn cũng có phần?” Mộ Dạ Bạch nhếch mép, ánh mắt nhìn vào gương mặt đang không giấu nổi vẻ vui mừng của Tần Tư Lam, lạnh nhạt nói: “Có cần cho cả bà Cố Vân La, mẹ của nó danh phận nữa không?”
Ba chữ “Cố Vân La” khiến bàn tay đặt trên đầu gối của Tần Tư Lam nắm chặt lại. Người đàn bà từng bị cưỡng hiếp đó, cho dù bố cô ta nói thế nào đi nữa thì cô ta cũng không thể chấp nhận được.
Quá bẩn thỉu!
“Dạ Bạch, con phải hiểu rõ một điều rằng bà ấy là Thiên Hàn đều không hề có lỗi trong chuyện này! Con đừng có ấu trĩ trút giận lên người khác nữa có được không!”
“Bọn họ tất nhiên là vô tội rồi. Kẻ khiến cho mẹ tôi bị cú sốc tinh thần đến mức phải nằm viện, khiến cho tuổi thơ của tôi bị một vết đen u ám, khiến cả gia đình này tan nát... tất cả đều do ông mà ra.” Ánh mắt mộ Dạ Bạch lạnh lẽo, lời nói sắc nhọn áp đảo. “Ông mới là nguồn gốc của tất cả mọi tội lỗi! Cả đời này tôi cũng không bao giờ có thể tha thứ cho những việc làm bẩn thỉu của ông!”
“Hỗn xược!” ông Mộ Trung Thiên đập tay xuống bàn, bàn tay ông run lên. “Đây là thái độ của một người con trai đối với bố mình hay sao?”
“Bố, bố đừng tức giận, đừng so đo với anh ta làm gì.” Tần Tư Lam lập tức vỗ vỗ lên lưng ông Mộ như để vuốt cơn giận của ông xuống. “Bố đừng tức giận mà hại đến sức khỏe. Anh ta phận làm con mà không biết thương bố mình, con gái mới là người biết thương bố.”
Hay cho một màn phụ tử tình thâm giữa con gái và cha! Cô ta biết lấy lòng vậy chẳng trách mà ông ta vội vàng muốn cho một danh phận!
Mắt Mộ Dạ Bạch như muốn long lên, bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại rồi buông ra.
Đợi đến lúc những cảm xúc trào lên trong lòng dần dịu xuống anh mới từ từ đứng dậy. “Bọn họ có vô tội hay không không liên quan gì đến tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cho bọn họ bước vào Mộ gia!”
Nói xong không để cho hai cha con Mộ Trung Thiên và Tần Tư Lam có cơ hội nói thêm gì nữa, Mộ Dạ Bạch rời đi ngay.
Bước đến cửa nhà hàng, anh không nhịn được mà dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Trước mắt anh hiện ra là hình ảnh Tần Tư Lam đang nhè nhẹ vỗ lên lưng ông Mộ, cảnh tượng đó khiến người ta có cảm giác thân thiết gần gũi không khác gì so với những đứa con quan tâm đến cha mình.
Hai tay Mộ Dạ Bạch để trong túi áo bỗng chốc nắm chặt lại, trong mắt anh thoáng qua vẻ hụt hẫng.
Mấy tháng rồi không gặp, người mà anh gọi là “bố” đó có vẻ sức khỏe không được như trước nữa. Giống như anh vậy.
Đang định quay bước đi thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Ánh mắt anh chợt dịu đi.
“Thiên Tầm.”
“Dạ Bạch?” Nhìn thấy anh, gương mặt Cố Thiên Tầm trở nên dịu dàng hơn.
“Sao trước khi đến em không gọi cho anh?” Mộ Dạ Bạch bước lại gần cô.
“Lần này em đến đây không phải là tìm anh.”
Mộ Dạ Bạch trầm ngâm, nhìn vào bên trong, ánh mắt anh lạnh đi. “Nó đang ở bên trong đấy.”
Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Đang ngồi cùng bố anh.”
Thì ra là vậy...
Chẳng trách trông sắc mặt anh không vui như vậy.
“Anh không vui à?” Cố Thiên Tầm kéo tay anh.
“Bình thường.” Anh bình thản đáp nhưng trên mặt lại hiện rõ những cảm xúc rất “không bình thường”.
Cô cười nhẹ, an ủi anh. “Có phải bữa trưa anh chưa ăn gì đúng không? Lát nữa em gọi một suất rồi mang lên phòng làm việc cho anh nhé, được không? Nhưng mà... nếu em làm phiền anh thì thôi, em không đi lên nữa.”
“Em phải lên!” Mộ Dạ Bạch lập tức nói, tay nắm lấy tay cô. “Em vào đi, anh lên phòng đợi em.”
“Ừm.” Khẽ gật đầu rồi cô đi vào trong nhà hàng.
“Cố Thiên Tầm, cô đến đây làm gì?” Vừa nhìn thấy Cố Thiên Tầm như nhìn thấy khắc tinh, Tần Tư Lam kích động đứng bật dậy, mắt đỏ vằn. “Cô lập tức biến mất ngay trước mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!”
Nhìn thấy cô là Tần Tư Lam không nén được mà nhớ lại chuyện bị nhục nhã ngày hôm qua. Thù cũ hận mới cộng dồn lại, cả đời này cô ta và Cố Thiên Tầm đã mặc định là kẻ thù không đội trời chung.
Cô ta căm ghét Cố Thiên Tầm đến như vậy, làm sao có thể cùng chung một mẹ cơ chứ! Tuyệt đối không thể nào!
Trái với sự kích động của cô ta, Cố Thiên Tầm bình thản đối mặt. Cô khẽ gật đầu chào hỏi ông Mộ Trung Thiên ở bên cạnh trước. “Xin lỗi phó chủ tịch, cháu làm phiền một chút ạ.”
“Lâu rồi không gặp.” Ông Mộ đứng dậy, thu lại lửa giận vừa nãy bị con trai châm ngòi. “Đã đến rồi thì ngồi xuống đi.”
“Bố!” Tần Tư Lam biểu thị phản đối.
“Con cũng ngồi xuống đi!” Ông Mộ uy nghiêm hất cằm một cái, Tần Tư Lam hừ giọng một tiếng rồi đành làm theo. Lúc này ông mới dời ánh mắt sang nhìn Cố Thiên Tầm. “Hai đứa từ từ nói chuyện, cháu khuyên nó cho bác nhé.”
Ông Mộ Trung Thiên là người sáng suốt, hiển nhiên ông đã hiểu rõ mục đích cô đến đây.
Ông không nán lại lâu hơn nữa. Cố Thiên Tầm tần ngần nhìn theo bóng ông. Thực ra cô có rất nhiều điều muốn nói với ông về Dạ Bạch, về Thiên Hàn và cả mẹ cô nữa, nhưng tất cả những điều đó đều nghẹn lại trong họng, khiến cô không thốt lên lời.