“Anh thả tôi ra... nghe thấy không hả?” Giọng cô yếu ớt kêu lên, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng cô lúc đánh người ban nãy.
Mộ Dạ Bạch làm như không nghe thấy gì, khí thế bừng bừng đẩy cửa phòng vào dưới ánh nhìn kỳ lạ của đám thư ký và trợ lý.
Giây lát sau, cửa đóng sầm lại, tay anh ta vươn ra đẩy một cái, cả người Cố Thiên Tầm bị dồn vào tấm cửa gỗ nặng và dầy.
Hai cánh tay anh áp chặt lên vai cô, khiến cô bị kẹp giữa tấm cửa gỗ và trước ngực anh. Ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc đâm vào mặt cô, nghiến răng hỏi: “Cô biết vừa nãy cô đã làm gì không hả?”
Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy đôi chân mình như muốn khuỵu xuống, cả người bị anh ta ép chặt vào tấm cửa, đằng trước mặt lại lại hơi thở như muốn giết người của anh ta, mùi hương trầm nồng đó khiến cô cảm thấy khó thở. Hai người đứng gần như vậy, cô thậm chí còn cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Cô còn chưa từng bị áp sát vào người Cảnh Nam Kiêu như vậy bao giờ.
“Vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ lắm cơ mà? Bây giờ câm rồi à?” Mộ Dạ Bạch lấy tay đẩy cằm, khiến cô phải ngẩng đầu lên.
Mặt cô trắng bệch, bị anh ta hỏi lại, chỉ cảm thấy vô cùng tủi nhục, mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh, “Anh không có tư cách chất vấn tôi! Tất cả là tại anh! Anh là đồ lừa đảo!”
“Cô hùng hổ nói tôi lừa đảo, tôi lừa cái gì của cô?” Mộ Dạ Bạch tức giận.
Không nhắc đến còn đỡ tức, vừa nhắc đến, những giọt nước mắt của cô không kìm được tuôn ra. Nhìn những giọt nước mắt long lanh rơi xuống, Mộ Dạ Bạch thoáng khựng lại, nhíu đôi lông mày thanh tú lại, “Cố khóc cái gì?”
Rõ ràng người bị ăn tát trước mặt bao nhiêu người là anh!
Cô nghẹn ngào hỏi lại: “Tại sao lúc tôi hỏi anh chuyện đêm đó anh không nói thật cho tôi biết? Tại sao lại lừa gạt tôi? Giữa chúng ta chưa hề xảy ra chuyện gì cả, anh lại lừa tôi! Anh là đồ lừa đảo!”
Cô vừa nói vừa tức, giận dữ đẩy anh ra.
Mộ Dạ Bạch bị đẩy đến mức nới lỏng hai cánh tay ra. Đột nhiên bị mất thăng bằng, hai chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Lúc đó lưng cô liền có một đôi tay rắn chắc đỡ lấy, khiến cô đứng vững lại. Theo phản xạ cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước long lanh nhìn thẳng vào một đôi mắt khác.
Tim cô đập nhanh, chỉ cảm thấy chỗ lưng bị anh chạm vào nóng ran lên.
Cô đứng thẳng người dậy định lùi ra khỏi anh bất giác động tác hơi mạnh ảnh hưởng đến vết thương, cô đau đến mức người mềm nhũn. Mộ Dạ Bạch phát hiện cô bất ổn, liền đưa hai tay ra đỡ cô, nhìn cô hỏi: “Cô bị thương à?”
“Không cần anh giả làm người tốt!” cô tức giận gạt tay anh ra, “Nếu không phải anh lừa tôi thì giờ tôi đã không xảy ra chuyện!”
Nếu không phải nghĩ rằng đêm đó mình và anh ta xảy ra chuyện rồi, thì dù có chết cô cũng không ngu đến mức đánh mất lần đầu tiên của mình như vậy!
Mộ Dạ Bạch buông lỏng tay ra, nheo mắt nhìn cô, “Tôi lừa cô? Cảnh phu nhân, trong suy nghĩ của cô thì việc ôm ấp, hôn hít, sờ soạng một người đàn ông, tất cả đều được xem là chưa có chuyện gì xảy ra sao?”
Ngừng một lát, anh ta nhìn cô với vẻ cao cao tại thượng, cười nhạo: “Cô thật khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi!”
“Anh... anh câm miệng!” Cố Thiên Tầm bị vẻ ung dung tự tại, ngữ khí hùng hồn của anh ta làm cho đỏ bừng mặt.
Ôm ấp, hôn hít, sờ soạng, ngủ cùng ?!
Sao anh ta có thể kể ra với một vẻ thản nhiên như không vậy cơ chứ!