“… Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, kế hoạch kinh doanh tạm thời
ngưng lại, các vị có ý kiến gì không?” Ôn Mỹ Phách chậm rãi khép lại sấp hồ sơ, mỉm cười nhìn một vòng những người trong Ôn gia.
“Tạm thời ngưng hẳn kế hoạch buôn bán, chẳng lẽ chú không nghĩ tới chuyện sẽ làm công ty thua lỗ nghiêm trọng sao?” Ôn Nghi Hải làm khó dễ.
“Chỉ là tạm thời ngưng lại, đến lúc tôi tìm được địa điểm thích hợp thì kế
hoạch sẽ được tiếp tục” Ôn Mỹ Phách tươi cười giải thích.
“Trước kia chú không phải đã chọn được địa điểm rồi sao? Tại sao lại đột nhiên từ bỏ?” Trầm Mỹ Phương không rõ hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ cho hình tượng của tập đoàn Hán Hoàng, nếu ngang ngạnh
phá đi cô nhi viện thánh Mary, tin đồn truyền ra ngoài sẽ không tốt”
“Chỉ sợ chủ tịch Ôn không phải là vì hình tượng của tập đoàn Hán Hàng, mà là vì nụ cười của người đẹp thôi” Tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Không ngoai dự tính của hắn, kẻ đó đã lộ diện.
“Ngọc Viễn, chú nói những lời này là có ý gì? Tôi nghe không hiểu” Ôn Mỹ Phách vẫn ung dung tựa vào lưng ghế, nhếch mi.
“Kế hoạch kinh doanh nhất thời thay đổi, là bởi vì nữ vệ sĩ xinh đẹp bên
cạnh anh đó nhỉ?” Ôn Ngọc Viễn lạnh lùng nhìn lại hắn “Không phải anh
lấy địa điểm này ra để đánh cược với cô ta sao?”
“Từ
trước đến nay tôikhông hề làm người tốt, lại càng không lấy một vị trí
quan trọng như thế làm vốn đặt cược” Vẫn nở nụ cười, Ôn Mỹ Phách không
chút hoang mang trả lời
“Bất luận anh nói như thế nào thì chuyện anh giúp Đường Hiểu Dạ cứu giúp cô nhi viện thánh Mary là
không thể làm giả được” Hắn ta hừ nhẹ.
“Điều đó đại diện cho cái gì? Từ thiện đối với hình ảnh của tập đoàn Hán Hoàng có lợi mà vô hại không phải sao?”
“Chủ tịch Ôn, thích làm vui long người khác từ trước đến nay không phải là
tác phong của anh, anh làm như vậy nguyên nhân chỉ có một…” cách một lớp kính, ánh mắt Ôn Ngọc Viễn thâm trầm nhìn hắn”Chính là anh đã yêu Đường Hiểu Dạ. Vì một người phụ nữ mà không quan tâm đến ích lợi của tập
đoàn, anh không có tư cách làm chủ tịch tập đoàn Hán Hoàng!”
Hắn ta lên án, Ôn Mỹ Phách chỉ cười nhạt trong lòng. Với hiểu biết của hắn
về Ôn Ngọc Viễn, nếu không có chắc chắn mười phần thì hắn ta sẽ không
lên tiếng “Tội đồ của gia tộc?Chú cũng không thể bởi vì cô ấy ở bên cạnh bảo vệ cho tôi 24/24 mà nói chúng tôi có tình cảm”
“Các người đương nhiên là có, tôi tận mắt nhìn thấy” Đôi môi mỏng của Ôn
Ngọc Viễn cong lên thành một nụ cười “Anh chắc là không nghĩ tới việc
tôi cũng sẽ tham gia bữa tiệc từ thiện của tập đoàn Kim thị đúng không?
Anh thân mật cùng cô Đường đã bị tôi nhìn hết toàn cảnh”
“Chỉ một nụ hôn mà chú cảm thấy tôi thích Đường Hiểu Dạ sao?” Ôn
Mỹ Phách cười như không cười, nhưng trong lòng lại có chút bất an. Hắn
hẳn là phải che giấu cảm xúc thật kỹ mới đung “Chỉ một nụ hôn có thể đại diện cho cái gì? Không gian lúc đó có thể khiến người khác xúc động,
chẳng lẽ Ngọc Viễn chú chưa từng?” Hắn ra vẻ không thèm để ý.
“Có phải gặp dịp thì chơi hay không, đôi mắt của tôi chính là sáng suốt
nhất” Ôn ngọc Viễn lạnh lùng nói ” Động tác của anh có thể gạt được
người khác, nhưng ánh mắt của anh không lừa được tôi đâu”
“Mỹ Phách, nếu chú thật sự bởi vìĐường Hiểu Dạ mà làm ảnh hưởng đến quyết
sách trọng đại của tập đoàn, có lẽ chúng tôi buộc phải đuổi việc cô ta”
Ôn Nghi Hải nhíu mày lên tiếng.
“Đường Hiểu Dạ sẽ do
tôi quyết định, không nhọc các vị lo lắng” Ôn Mỹ Phách cười một cách ảm
đạm, đôi mắt đen đón nhận ánh mắt khiêu khích của Ôn Ngọc Viễn.
“Nếu anh cố ý không đuổi việc Đường Hiểu Dạ, có lẽ thích hay không thích của chủ tịch Ôn đây sẽ thuộc về sự quyết định của chúng tôi” Đuôi mắt khẽ
nhếch, Ôn Ngọc Viễn âm trầm tiếp lời.
“Tôi thật sự là sơ suất quá! Tối qua tôi không nên phạm lỗi!” Đi ra khỏi tập đoàn Hán
Hoàng, Ôn Mỹ Phách có chút âm trầm, cũng không cách nào có thể tươi cười giống mọi khi “Tôi lại nhất thời tiết lộ tình cảm của mình!”
Hắn thế nào đều không sao cả, chỉ lo lắng sẽ làm Đường Hiểu Dạ rơi vào vòng nguy hiểm. Ôn Ngọc Viễn âm hiểm thâm trầm, không phải bây giờ hắn mới
biết. Hắn vốn hiểu để đạt được mục đích, hắn ta sẽ không từ bất cứ thủ
đoạn nào.
“Chủ tịch, Ôn Ngọc Viễn đã nói gì?” Lương
Cảnh Sách theo sát phía sau hắn, đã nhiều năm hắn ta chưa từng nhìn thấy Ôn Mỹ Phách tức giận như thế.
“Ôn Ngọc Viễn, hắn…”
Nói đến bên miệng đột nhiên dừng lại, Ôn Mỹ Phách dừng bước, nhìn Lương
Cảnh Sách thật sâu. Vốn luôn mang vẻ hăng hái,bây giờ lại có chút mỏi
mệt mỏi”Cảnh Sách, bất luận có xảy ra chuyện gì, chú cũng sẽ không phản
bội tôi chứ? Chú là người duy nhất tôi tín nhiệm”
“Chủ tịch, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội anh” Lương Cảnh Sách nói một cách chắc nịch.
“Có những lời này thì tôi an tâm rồi” Hít vào một hơi, Ôn Mỹ Phách lại giữ
vững tinh thần “Hiểu Dạ đâu? Sao lại không thấy cô ấy?”
“Cô ấy đang chờ anh ở đằng trước” Lương Cảnh Sách giải thích.
“Cảnh Sách, từ bây giờ chú để ý đến sự an toàn của Hiểu Dạ, nếu có gì không
thích hợp lập tức tạm dừng công việc của cô ấy cũng không sao cả” Ôn Mỹ
Phách dặn dò.
“Chủ tịch, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Làm việc cẩn thận” Ôn Mỹ Phách nhíu mày, phá hỏng gương mặt đẹp của hắn
“Nhớ kỹ, chuyện này phải giữ bí mật, đừng cho Hiểu Dạ biết”
“Chủ tịch…”
“Cứ nghe theo tôi mà làm!”
“Được”
“Anh Cảnh Sách, hai người cuối cùng cũng đến” Đứng chờ bên cạnh xe hồi lâu,
Đường Hiểu Dạ vừa nhìn thấy bọn họ liền vui vẻ phất tay “Chờ hai người
nãy giờ”
“Có chút chuyện nên đến muộn, không có chuyện gì chứ?” Ôn Mỹ Phách vội cười hỏi.
“Không có gì, tôi sẽ có chuyện gì được chứ? Đừng quên là tôi là vệ sĩ của anh
nha” Đường Hiểu Dạ nhăn mũi nhìn hắn, có cảm giác không khí xung quanh
thật ấm áp.
Cho dù hắn không nói, cô cũng có thể cảm thấy hắn thích mình, chỉ là hắn không đủ thẳng thắn mà thôi.
“Không có chuyện gì là được rồi, nếu có…” Môi mỏng nhếch lên thành một nụ
cười, Ôn Mỹ Phách chưa nói xong, một người đội mũ bảo hiểm che kín mặt
phóng xe máy đến chỗ bọn họ.
“Cẩn thận!”