Mắt cô thật sự là bị mù rồi!
“Anh yên tâm,
tôi sẽ không khóc. Cho dù có khóc cũng sẽ không phải vì anh” Quật cường
đem nước mắt kiềm giữ nơi đáy mắt, Đường Hiểu Dạ lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của Ôn Mỹ Phách vẫn chứa đựng nụ cười “Tốt lắm, hy vọng cô nói được thì sẽ làm được”
Trừng mắt nhìn sự bình tinh của hắn,Đường Hiểu Dạ hung hăng cắn chặt môi đến nỗi trên môi truyền đến mùi máu tươi.
Giờ phút này cô bỗng nhiên hiểu được một đạo lý: Yêu sâu đậm, hận cũng sẽ sâu đậm.
“Tôi no rồi, tôi đi trước” Kiêu ngạo cùng tự tôn không cho phép cô lộ ra cảm xúc thật của mình, Đường Hiểu Dạ như một trận gió rời khỏi nhà bếp rất
nhanh.
Nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau, nụ cười
trên mặt Ôn Mỹ Phách biến mất nhanh chóng. Hắn cực kỳ chán ghét hành
động vừa rồi của mình.
Nếu tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ bị cô chán ghét thật sự! Biết rõ cô thích hắn, hắn lại tàn nhẫn đối xử với cô như vậy, tổn thương cô như vậy, nhưng mà…
Chỉ có làm cho cô chán ghét hắn, hận hắn, cô mới có thể an toàn, cho dù không muốn, hắn cũng phải làm như vậy!
“Đúng vậy sao? Chủ tịch thật sự nói như vậy?” Nghe Đường Hiểu Dạ vừa khóc vừa kể lể, Lương Cảnh Sách cảm thấy cô thật rất đau lòng. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt giùm cô yên lặng thở dài.
Hắn chỉ nghĩchủ
tịch vì bảo vệ Hiểu Dạ mà đã làm khó cô, lại không nghĩ rằng anh ta sẽ
dùng cách này, nói ra những lời như vậy, sau này liệu còn cơ hội để cứu
vãn mọi chuyện sao?
Hắn không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ.
“Em hận hắn! Càng hận mình hơn” Đường Hiểu Dạ nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đẹp đã sung lên vì khóc.
Cô là một đứa ngốc! Hơn nữa còn không có mắt nhìn người, mới có thể coi tên khốn nạn kia là người tốt.
“Đừng khóc” Thở dài thật sâu, Lương Cảnh Sách vì em gái mình mà cảm thấy khó
chịu. Nếu Ôn Mỹ Phách thật sự muốn chơi đùa cùng cô thì cũng thôi đi,
nhưng anh ta không phải như vậy. Anh ta là vì bảo vệ cô mới nói ra những lời tàn nhẫn, làm cho hắn thật không biết phải làm thế nào để an ủi cô.
“Anh Cảnh Sách,tại sao anh không nhắc nhở em trước?” Cắn môi, Đường Hiểu Dạ
nghẹn ngào “Nếu em sớm biết rằng hắn là kẻ như thế, em nhất định sẽ
tránh xa hắn”
“Hiểu Dạ, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh nên nhắc nhở em trước”
“Làm sao bây giờ? Em thật sự cảm thấy rất mất mặt” Tự tôn của cô bị đả kích, thống khổ mãnh liệt khiến cô bị bức điên rồi.
Cô tại sao lại yêu Ôn Mỹ Phách như vậy? Tại sao lại…
“Đừng khóc, không có chuyện gì, mọi chuyện sẽ ổn thôi” Lương Cảnh Sách nhẹ giọng an ủi.
“Anh Cảnh Sách” Đường Hiểu Dạ thực ủy khuất tiến sát trong lồng ngực của hắn, nước mắt như trân châu chảy dài xuống.
“Không sao, mọi thứ rồi sẽ ổn” Lương Cảnh Sách vỗ nhẹ bả vai cô, mày rậm nhíu lại.
“Mỹ Phách, sao vậy? Nhìn cái gì đến xuất thần như vậy?” Cách đó không xa,có một đôi nam nữ dừng bước lại.
“Không có gì” Ôn Mỹ Phách thu hồi tầm mắt, đôi mắt trầm tĩnh khiến người khác không nhìn ra tâm tư.
“Không phải là thấy cô gái mình yêu ngã vào lòng Cảnh Sách nên mới như thế
chứ? Cảm thấy rất khó chịu à?” Kim Tường Vi nhíu mày, cố ý hỏi.
“Không phải” Chân mày chợt nhíu rồi chợt giãn, Ôn Mỹ Phách không chút do dự trả lời.
“Thật, ngày đó nghe thấy anh nói cô ấy là người phụ nữ của anh, em liền đối
với anh triệt triệt để để hết hy vọng, bởi vì em biết anh là người rất
chung thủy, không thật lòng thích một người, trăm triệu lần anh sẽ không nói ra câu kia…” Kim Tường Vi nói, ánh mắt lén nhìn hắn “Một khi đã như vậy, anh vẫn quyết định làm như vậy sao? Chẳng lẽ anh không sợ cô ấy
đối với anh nản lòng thoái chí, vĩnh viễn rời khỏi anh?”
Gút mắt giữa Ôn Mỹ Phách và Ôn Ngọc Viễn, cô ta vẫn rất hiểu rõ. Cô ta đáp
ứng giúp hắn, là bởi vì không thể làm tình nhân thì vẫn có thể làm bằng
hữu. Huống chi với thân phận và bối cảnh của Kim gia, Ôn Ngọc Viễn cũng
không dám đánh chủ ý lên cô.
Cho nên cô lập tức biến thành người an toàn nhất cho hắn lựa chọn.
“Vậy anh có thể làm thế nào đây?” Ôn Mỹ Phách lắc đầu tự giễu”Không có bất
cứ chuyện gì quan trọng hơn so với sự an toàn của cô ấy”
Tên đàn ông này rõ ràng là rất yêuĐường Hiểu Dạmới có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy.
“Được rồi, anh đã nói như vậy thì em liền diễn cùng anh” Kim Tường Vi tức
giận trả lời. Làm ơn, cô ta bây giờ chính là đang thất tình đó! Hắn châm chước lựa chọn từ ngữ một chút được không?
Bình tĩnh lại, Ôn Mỹ Phách cùng Kim Tường Vi đi về phía Lương Cảnh Sách, không
liếc mắt nhìn đếnĐường Hiểu Dạ, hoàn toan xem thường sự tồn tại của cô
“Cảnh Sách, hai ngày này chuyện của công ty làm phiền chú”
“Chủ tịch phải rời khỏi đây?” Lương Cảnh Sách ngơ ngẩn.
“Tôi đáp ứng đưa Tường Vi đi du lịch, mấy ngày nữa mới có thể trở về. Chuyện của công ty phiền chú xử lý giúp tôi” Ôn Mỹ Phách cười nói, Kim Tường
Vi bên cạnh cũng rất phối hợp ôm cánh tay hắn.
Mấy ngày nữa mới trở về, ý của hắn là sẽ qua đêm bên ngoài sao?
Nghe vậy, Đường Hiểu Dạ không khỏi cứng đờ, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu, chăm chú nhìn chân mình.
Không nghe, không nghe, những lời tên ác ma này nói cô đều không nghe thấy.
Thế nhưng vì sao cho dù cô có nghĩ như vậy, nước mắt vẫn không nhìn được mà rơi xuống?
“Chủ tịch…” Lương Cảnh Sách nhăn chặt
chân mày. Hắn không hiểu, có cần thiết phải làm như vậy không? Làm bộ
thì tốt rồi, vì sao nhất định phải tổn thương Hiểu Dạ như vậy?
“Cảnh Sách, chú nên hiểu được ý của tôi” Ôn Mỹ Phách đi trước một bước đánh
gãy lời hắn ta muốn nói, nhìn Đường Hiểu Dạ thật sâu, sau đó thân mật ôm Kim Tường Vi lướt qua cô.
Chính xác, hắn cố ý đẩy Đường Hiểu Dạ càng xa, như vậy thì cô sẽ càng an toàn.