Cô uể oải trở về nhà.
“Phải không? Ôn Mỹ
Phách tạm thời cách chức cháu, xem ra lần này hắn rất quyết tâm, không
muốn buông tha cho Ôn Ngọc Viễn” Về tới võ quán, thanh âm loáng thoang
của Đường Thiên Thành truyền ra. Vừa về đến cửa, Đường Hiểu Dạ đi vào
một cách nhẹ, lỗ tai dựng thẳng lên.
“Đúng vậy, chủ
tịch vốn nghĩ rằng hắn ta dù sao cũng là người Ôn gia, lúc nào cũng
nhường nhịn. Thế nhưng lần này Ôn Ngọc Viễn thật sự đã đi quá xa rồi!”
Lương Cảnh Sách thở dài “Vì bức chủ tịch nhừng chức vụ mà hắn ta cư
nhiên lấy Hiểu Dạ ra uy hiếp”
“Cháu nói như vậy có
nghĩa Hiểu Dạ là ngòi nổ khiến Ôn Mỹ Phách phản kích sao?” Đường Thiên
Thành chậm rãi giúp hắn châm trà, biểu tình có chút quỷ dị.
“Không dối gạt gì bác, chủ tịch thật sự rất thích Hiểu Dạ, anh ấy là thật lòng” Lương Cảnh Sách cảm thán.
“Nhà giàu có nhiều quy tắc thâm sâu như đại dương, cũng Hiểu Dạ nhà chúng ta không biết nghĩ như thế nào. Thế nhưng chuyện tình cảm của bọn nhỏ, bác từ trước đến nay đều không xen vào. Bác luôn tôn trọng ý kiến của nó”
“Cháu đoán rằng Hiểu Dạ đã hiểu lầm chủ tịch, dù sao anh cũng hơi quá đáng với Hiểu Dạ” Lương Cảnh Sách nhíu mày.
“Vậy còn cháu? Hắn để cháu rời khỏi tập đoàn Hán Hoàng cũng là vì nguyên nhân này sao?” Đường Thiên Thành cười hỏi.
“Chủ tịch đuổi người bên cạnh đi, nói trắng ra cũng là vì bảo vệ sự an toàn
của cháu. Cháu biết suy nghĩ của anh ấy, nhưng cái gì chủ tịch cũng
không nói ra miệng”
“Cũng chính vì cá tính này của
hắn mà khiến cho cháu một mực trung thành tận tâm” Đường Thiên Thành vỗ
vai hắn “Sao? Cháu thật sự muốn trở về giúp hắn ta?”
“Để một mình chủ tịch‘đơn phương độc mã’ đối phó vớiđám người kia, cháu
thật sự rất lo lắng. Thế nhưng nếu cháu cứ trở về như vậy, chủ tịch nhất định sẽ không lưu tình mà lại đuổi châu đi” Lương Cảnh Sách lại thở
dài.
Một khi đã ra quyết định thì tuyệt đối không thay đổi, cố chấp cũng là một trong những tính cách đặc biệt của Ôn Mỹ Phách.
“Đừng lo lắng, Ôn Mỹ Phách không phải là nhân vật đơn giản. Chờ mọi chuyện
kết thúc, hắn nhất định sẽ tìm cháu trở về. Cháu là trợ thủ đắc lực của
hắn không phải sao?” Đường Thiên Thành mỉm cười an ủi hắn.
“Cho nên những lời ngày đó Ôn Mỹ Phách nói với em, toàn bộ đều là vì để đuổi em đi sao? Cái gì hắn cũng không hỏi em, cứ tự cho là đung đưa ra một
quyết định như vậy!” Đột nhiên, sân ngoài truyền đến tiếng nói âm lãnh,
sắc mặt Đường Hiểu Dạ xanh mét, đang nghiến răng nghiến lợi.
“Hiểu Dạ?” Sắc mặtLương Cảnh Sách khẽ biến, không nghĩ tới bọn họ nói chuyện
lại bị cô nghe thấy. Hắn đã hứa với chủ tịch sẽ không cho cô biết sự
thật.
“Các người rốt cuộc xem em là cái gì? Hắn nghĩ
làm như vậy sẽ khiến em cảm kích hắn sao?” Lồng ngực Đường Hiểu Dạ kịch
liệt phập phồng, cảm xúc đầy kích động. Cô bước nhanh đến, nắm chặt nắm
tay như có thể đấm thủng một mặt tường.
Khó trách
trước khi đi hắn lại nói ra những lời kỳ quái như vậy, hỏi cô có thể vừa không thích hắn cũng vừa không ghét hắn được hay không. Thì ra hắn vẫn
yêu cô, những lời đó đều là cố ý để cô nghe thấy!
Thế nhưng, hắn nghĩ làm như vậy sẽ khiến cô cảm kích sao? Cô không phải là
con búp bê mặc cho người khác định đoạt, cô cũng có ý nghĩ của riêng
mình.
“Đó là bởi vì, bởi vì…” Lương Cảnh Sách nghẹn lời.
“Anh đừng nói nữa, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn!” Đường Hiểu Dạ tức giận nói.