Tổng Tài Mỗi Ngày Cầu Ôm Ôm

Chương 6: Chương 6: Chợt mơ về anh




Biểu cảm của Trình Li dần dần thay đổi cảm giác khẩn trương rất nhanh đã tiêu tán, thay vào đó là sự thẹn thùng cùng vẻ mặt đau lòng.

Cảm nhận được cổ tay cô không còn run rẩy mà bắt đầu mềm mỏng nhẹ nhàng cầm áo sơmi của anh nhẹ vén lên. Nhiệt độ cơ thể tới gần khiến khuôn ngực phập phồng nhưng lại trong không khí, Hứa Trạch Dao mới có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn về phía gương mặt khiến anh thương nhớ ngày đêm xuất hiện đi vào giấc mộng.

So với lúc hơn mười tuổi ngây ngô đơn thuần, hiện tại Trình Li ngày càng trở nên diễm lệ.

Biết rõ nhu tình trong mắt cô chỉ là đang diễn với “nhân vật”, tuyệt không phải là nhìn anh nhưng Hứa Trạch Dao vẫn cố tình như uống rượu độc giải khát để cảm nhận được khát vọng ấm áp mong muốn từ lâu.

Nguyên nhân không phải đơn giản là đã quên căn bản là không muốn phân định rõ ràng, bản thân anh vẫn luôn tự mình đa tình còn đối với Trình Li mà nói, anh cũng chỉ là người “Không đáng nhớ kỹ” tồn tại mà thôi.

Nhưng như thế thì có sao anh nguyện một lần nữa xác định rõ, anh muốn cô - quyết không dừng tay.

Trong tình huống không chạm vào thân thể để thay áo ngón tay Trình Li kéo dần xuống phía dưới, chạm đến dây thắt lưng nhìn thấy hợp thể quần dài màu đen khi ngồi xuống hơi căng phồng, ôm sát hai chân thon dài ẩn lấp hình dáng cơ bắp lúc này cô mới chợt tỉnh lại di chuyển tay đi lên nhanh chóng.

Mơ mộng viển vông cái gì đây chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô, thử xuống thêm chút nữa anh ấy có thể báo cô tội xâm phạm cá nhân đấy!

Trình Li nhanh chóng ngồi dậy thuận tiện hồi tưởng lại lúc thay áo, nhìn thấy cơ bụng tám múi màu chocolate sữa bò âm thầm nuốt nước miếng vài trong, nở nụ cười làm lành nói: “Anh vẫn nên tự mình thay quần thì tốt hơn làm cẩn trọng chắc chắn không thành vấn đề đâu, tôi về nghỉ ngơi trước có việc gì thì gọi tôi nhé.”

Trước khi đóng cửa nghe được tiếng Hứa Trạch Dao nói: “Cô ở ngay phòng bên cạnh.”

Phòng bên cạnh có diện tích không lớn phong cách trang trí giống phòng ngủ chính đồ dụng đều sạch sẽ đầy đủ hết, Trình Li tự xách hành lý của mình đi lên khoá trái cửa, thả mình trên chiếc giường êm ái.

Ngày hôm nay, so với việc đóng phim còn mệt hơn.

Cô nhớ lại ánh mắt của Hứa Trạch Dao vừa rồi nhìn cô không có vẻ âm trầm như trước, ngược lại có chút uỷ khuất cùng mất mát cảm giác như giống chú cún con bị đói bụng.

Quái đáng thương.

Trình Li lắc lắc cái đầu cảm thấy hình như tự bản thân mình đúng là có bệnh, Hứa tổng nhà người ta tuy rằng xương cốt có hơi giòn nhưng tính tình lại mạnh mẽ thâm trầm, có trong tay không ít nghệ sĩ nổi tiếng có tiền đồ rộng lớn tay bị như vậy cùng lắm cũng giống như mãnh thú bị thương, tự mình lại còn tưởng tượng thành cún con quả thực khôi hài.

Cô xoay người ghé vào trên giường, tìm số Vân Doanh gọi điện thoại, lười nhác hỏi: “Tiến độ phim thế nào?”

Vân Doanh vừa nghe thấy giọng của cô, lập tức khóc nức nở: “Chị Trình Trình không ăn nổi mì gói nữa rồi, chị quay về giúp em mua một gói khô bò đi! Khu làm phim trong này bán đắt quá!”

Trình Li dở khóc dở cười Vân Doanh vừa mới được tuyển làm trợ lý không lâu, chính thức chăm sóc nghệ sĩ đầu tiên chính là cô mỗi ngày đi theo đều bị liên luỵ chịu khổ sở không ít chưa có một ngày nào bình yên. Cô gái nhỏ tuy hay than vãn khóc ròng nhưng đối xử với cô lại không có gì bất mãn, quan tâm chiếu cố đến từng chi tiết nhỏ.

Lần này cô đột nhiên xin nghỉ Vân Doanh bị đạo diễn tận tình khuyên giữ ở lại, lý do là tổ thật sự quá thiếu người ở lại hỗ trợ cũng là tốt.

“Ngày mai chị lập tức quay lại” Trình Li cam đoan “Ngoại trừ bò khô, còn có cả gà nướng.”

Vừa khi kết thúc cuộc gọi, tin nhắn wechat của trợ lý Trịnh Cảnh WeChat vừa lúc gửi tới, hỏi thăm tình hình của Hứa tổng.

Cô nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, sau đó rụt rè trả lời: “Tạm được.”

Tuỳ tiện ăn một vài món ăn, thay giúp một nửa quần áo, tình huống khác không biết, ừm, tạm được.

Trình Li không biết mình ngủ quên mất lúc nào trong giấc mơ quay trở về lớp học cấp 3 trên bục giảng, đỉnh đầu có quạt quay tiếng kẽo kẹt vang lên. Bản thân cô lúc đó là lớp trường tay cầm phấn viết trên bảng đen thông báo quy định.

Khi lơ đãng quay đầu lại tấm rèm cửa trắng nhẹ nhàng gợn sóng, trong ánh mắt phản chiếu thấp thoáng bóng dáng nam sinh gầy yếu, đang ngồi một góc nhỏ cúi đầu thật sâu.

Người ngồi cùng bàn cao lớn dáng người thô kệch, đang cười đùa giỡn tay cầm compa hướng đầu nhọn về phía nam sinh đâm thẳng.

Ánh mắt cô xoẹt qua cầm viên phấn giơ tay ném vào tên ngồi cùng bàn: “Không được bắt nạt cậu ấy!”

Nam sinh gầy yếu chậm rãi ngẩng đầu dùng ánh mắt hoảng loạn cùng tràn đầy kinh sợ nhìn về phía cô, sau đó cảnh tượng xung quanh và bạn chính nam sinh đó đều mơ hồ, cô chỉ thấy rõ đôi mắt kia.

Sự bật lực trong mắt dần dần biến mất thay vào đó trở nên âm trầm, thâm thúy, đen không thấy đáy, khuôn mặt lại lần nữa trở nên rõ ràng hơn thấy trong nháy mắt, trong đầu Trình Li thoáng chốc chợt lạnh bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.