Nhậm Xuyên nghe thấy hai chữ tủy xương, trong lòng nhất thời căng thẳng.
Sinh thiết tủy xương là lấy một mẫu mô mềm từ tủy xương, từ đó nhận biết các đặc điểm của tế bào ung thư máu để xác định kế hoạch điều trị trong tương lai.
Khi cây kim dài và to như vậy đâm vào da thịt, Nhậm Xuyên cảm thấy chính mình cũng đau đớn, Tiểu Vũ Đồng gắt gao nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Bác sĩ và y tá lấy mẫu tủy xương rời đi rồi, nước mắt của Tiểu Vũ Đồng mới chậm rãi rơi xuống, Nhậm Xuyên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó: “Không sao, không sao rồi...”
“Em không đau.” - Tiểu Vũ Đồng thút tha thút thít, tự thôi miên mình, “Em không đau...”
Một người đàn ông gầy gò bước vào phòng bệnh, cầm trong tay một tờ hóa đơn bệnh viện dài ngoằng, đầu tiên liếc mắt nhìn Tiểu Vũ Đồng, sau đó nhìn Nhậm Xuyên: “Cậu là...”
“Ba!” - Tiểu Vũ Đồng nhìn thấy người đàn ông, mặt sáng lên, liền giới thiệu, “Đây là bạn mới của con!”
Nhậm Xuyên đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Nhậm Xuyên.”
Người đàn ông bắt tay anh một chút: “Tôi là ba của Vũ Đồng.”
Người đàn ông không nói nhiều, bày ra đồ ăn trên tủ đầu giường, một đĩa đồ chay, một đĩa trứng gà chiên và hai bát cháo, trông có vẻ hơi đạm bạc.
Nhậm Xuyên lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, nhìn hai cha con nói chuyện và cười đùa, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Anh trở lại giường bệnh của Giang Hoàn, bởi vì gây mê nên Giang Hoàn còn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, giống như một mỹ nhân thất sắc.
Nhậm Xuyên vuốt ve mặt hắn, cúi người lại gần, nhìn chăm chú tỉ mỉ, khoảng cách giữa họ chưa đầy một phân, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể hôn vào.
Nhưng Nhậm Xuyên càng muốn hôn Giang Hoàn còn sống hơn.
Anh ngồi trước giường bệnh đợi Giang Hoàn tỉnh lại, đồng thời liên lạc với Mạnh Xuân nhờ y quyên góp cho Tiểu Vũ Đồng chữa bệnh dưới danh nghĩa Hội chữ thập đỏ, đồng thời tìm kiếm tủy ghép trên toàn quốc.
Việc ghép tủy rất khó, ngân hàng tủy xương trong nước chưa được xây dựng tốt, chỉ những người đã đăng ký thông tin mới được vào cơ sở dữ liệu.
Nhậm Xuyên liên hệ với bệnh viện để chuẩn bị hai ngày sau tiến hành lấy tủy và đăng ký thông tin tủy xương.
Cũng có thể tủy xương của anh cứu sống được Tiểu Vũ Đồng.
Vào buổi trưa, Nhậm Xuyên chờ lâu như vậy cũng mất tinh thần, anh ngả người ra ghế ngủ gật, còn phát ra tiếng ngáy nhẹ. truyện tiên hiệp hay
Lúc này Giang Hoàn giật giật mí mắt, chậm rãi mở mắt ra, mới đầu thấy ánh nắng còn có chút khó chịu, cho nên chỉ hé mắt.
Sau đó hắn nhìn thấy Nhậm Xuyên đang ngồi cạnh giường bệnh.
Nhậm Xuyên nằm nhoài trên ghế dựa, hai tay chống cằm, ánh mặt trời mùa thu vàng hoe chiếu lên trên mặt, da dẻ nhẵn nhụi, lông tơ mịn màng như ẩn hiện trong ánh mặt trời. Anh nhắm mắt lại, giống như một học sinh đang nghỉ trưa sau giờ học, ngáy khò khò như một con mèo nhỏ.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một màn yên tĩnh như vậy, trái tim Giang Hoàn bất giác rung động.
Giải phẫu tim bằng sóng cao tần thực chất là đưa một ống thông kích qua tĩnh mạch hoặc động mạch vào một phần cụ thể của khoang tim để điều trị rối loạn nhịp tim.
Sau phẫu thuật phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, chỗ đâm tĩnh mạch cần được nén chặt trong sáu giờ, trong thời gian đó không được phép cử động.
Giang Hoàn không dậy nổi, đành yên lặng nhìn Nhậm Xuyên, thưởng thức anh như một bức họa, rốt cuộc cũng không nỡ đánh thức anh.
Bất thình linh, tiếng ngáy của Nhậm Xuyên dừng lại, dụi mắt rồi mở ra, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Hoàn.
Anh có chút không ngờ, kinh ngạc mở miệng nói: “Anh... anh tỉnh rồi!”
Nhậm Xuyên trước giờ chưa từng chăm sóc người khác, luống cuống tay chân không biết làm sao: “Anh uống nước không? Có đau không? Có chóng mặt không? Có khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ không... “
”Lại đây.” - Giọng Giang Hoàn còn có chút khàn khàn, âm thanh trầm thấp, đưa tay về phía Nhậm Xuyên, “Để anh xem.”
Nhậm Xuyên bước đến giường bệnh, đặt tay lên mu bàn tay Giang Hoàn, sờ sờ, thấy lạnh ngắt.
Anh vội vàng đắp chăn cho Giang Hoàn: “Anh không thể bị cảm lạnh, tôi đã tra trên Baidu, phát sốt quá nguy hiểm với anh, dễ gây biến chứng, hoặc là nhiễm vi rút diện rộng...”
Anh liến thoắng, không cho Giang Hoàn cơ hội nói, Giang Hoàn cứ như vậy nhìn đôi môi đỏ nhạt của anh mấp máy, trong lòng đột nhiên có ý muốn hôn anh.
Loại ý nghĩ này vừa xuất hiện, cả người Giang Hoàn đều ngây ngẩn, hắn tại sao lại có thể có ý nghĩ này?
Chẳng lẽ là ăn nhiều bún ốc quá nên bị ngộ độc thực phẩm?
Ngay khi Nhậm Xuyên nhìn thấy Giang Hoàn mặt mày trắng bệch giống như sắp tới số rồi, trong lòng anh lộp bộp vài tiếng nặng nề.
Giọng nói liến thoắng của anh cũng không khỏi nhẹ lại, chỉ sợ âm thanh lớn hơn thì Giang Hoàn sẽ vỡ tan như bong bóng, thận trọng từng li từng tí gọi một tiếng: “Anh...”
Một tiếng “anh” này giống như long trời lở đất, khiến cho toàn thân Giang Hoàn như muốn nứt ra, mẹ nó, hắn thật sự cảm thấy giọng nói của Nhậm Xuyên thật gợi cảm.
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn trợn to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, anh lập tức sợ hãi choáng váng, Giang Hoàn sẽ không chết ở trước mặt mình đi!
Anh lại cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng: “Anh...”
Giang Hoàn hít vào một hơi sâu.
Nhậm Xuyên vỗ đùi, đậu má, Giang Hoàn sắp không qua khỏi rồi!
Anh trực tiếp xông lên, áp chặt hai má Giang Hoàn, chặn môi hắn, bắt đầu hô hấp nhân tạo!
Môi hai người quấn lấy nhau không rời.
Xúc cảm ẩm ướt và mềm mại rõ ràng của đôi môi, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt lẫn nhau, tất cả các giác quan đều được phóng đại lên vô số lần, cảm giác vô cùng cụ thể giờ phút này giống như núi đổ biển gầm.
Mẹ nó, đầu óc Giang Hoàn giống như bị chặt đứt dây thần kinh, tia lửa chớp nháy tứ tung, dòng điện phóng thẳng theo sống lưng lên tới thiên linh cái, khiến cho đại não của hắn trực tiếp đình trệ.
*thiên linh cái: huyệt nằm trên đỉnh đầu
Một cảnh báo đến từ AI bên tai: “Nhịp tim quá nhanh, nhịp tim quá nhanh, nhịp tim quá nhanh, bắt đầu điều trị sốc khẩn cấp-”
Đột nhiên, một luồng điện cực mạnh xuyên thẳng vào tim, Giang Hoàn bị điện giật một cái co quắp cả người, trợn trắng mắt, ngất đi.
Nhậm Xuyên sững sờ: “Giang Hoàn-!”
Anh tự tay hôn chết Giang Hoàn rồi!