Công ty gặp chuyện lớn, Nhậm Xuyên không thể yên giấc. Anh trằn trọc cả đêm, trời vừa hửng sáng mới chợp mắt được một chút, chuông báo sáu giờ vang lên lại mở mắt ra.
Quần áo của anh hôm qua đều vứt ở cửa phòng tắm, còn chưa giặt sạch, vậy nên anh lấy một bộ từ tủ quần áo của Giang Hoàn.
Khi cài cúc áo sơ mi, Nhậm Xuyên lén lút ngửi mùi trên áo, tưởng tượng mùi này tỏa ra từ trên người Giang Hoàn, mặt không khỏi nóng lên.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, anh liền nhìn thấy Giang Hoàn nằm ngủ dang tay dang chân trên sô pha, toàn bộ chăn trên người đều tuột xuống đất.
Nhậm Xuyên nhặt chăn lên đắp cho hắn, ngắm nghía kỹ càng Giang Hoàn, hôn lên ngón tay mình, sau đó áp đầu ngón tay lên môi của hắn.
Làm hết mấy thứ này, anh như một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, trong lòng có hơi thấp thỏm, rón rén rời đi.
Lúc đến công ty là sáu giờ rưỡi, vẫn chưa có ai đến, mọi thứ đều yên lặng.
Nhậm Xuyên vừa uống cà phê, vừa lặng lẽ ngắm nhìn toàn bộ công ty, đồng thời lấy ra chiếc máy hát đĩa đã lâu không dùng đến, đặt vào đó một đĩa hát.
Chỉ mới gần phá sản thôi mà, không có gì ghê gớm.
Đúng bảy giờ, các giám đốc lần lượt đến, đêm hôm qua cũng là một đêm rất khó quên trong cuộc đời họ. Ôm tâm trạng thấp thỏm đi đến trước tòa nhà, thấy cửa vẫn chưa bị niêm phong, bỗng chốc mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Xuân đưa Chung Niệm đến tòa nhà phía đông trước, sau đó đi dọc theo hành lang đến tòa nhà phía tây. Khi đi ngang qua văn phòng tổng tài, y bị Nhậm Xuyên gọi lại: “Mạnh Xuân.”
Mạnh Xuân không để đồ vật trên tay xuống, cứ như vậy đi đến: “Sếp muốn dặn dò gì ạ?”
Nhậm Xuyên muốn y mua hộ đồ ăn sáng, anh liếc nhìn trên tay Mạnh Xuân, thấy một hộp cơm cách nhiệt, đột nhiên cảm thấy có chút chua cay: “Bạn trai làm cho à?”
“Ừm.” - Mạnh Xuân mở hộp cơm ra như muốn khoe khoang, bên trong là cơm nắm và trứng cuộn, “Cậu ấy nấu ăn rất ngon.”
Nghĩ đến Chung Niệm, sẽ không khỏi nghĩ đến sếp của cậu, không phải nói sếp nào trợ lý nấy sao? Tại sao Chung Niệm nấu ăn cho bạn trai còn Giang Hoàn lại bày mưu thâm độc giết bạn trai mình vậy trời.
Suy nghĩ của Nhậm Xuyên dừng lại, chờ chút, mình là bạn trai của hắn hồi nào?
Mạnh Xuân thấy ánh mắt Nhậm Xuyên dừng lại trên cơm nắm trong tay y, trong lòng nhất thời gióng lên hồi chuông mãnh liệt: “Cho anh nhìn một chút thôi, không cho ăn đâu!”
“Hừ.” - Nhậm Xuyên đổi hướng mắt, “Có gì đặc biệt chứ.”
Anh chua chát nhấp một ngụm cà phê: “Không phải chỉ là bạn trai sao? Mấy hôm nữa tôi cũng có.”
Mười giờ sáng, Tống Kỳ Văn phong trần mệt mỏi đẩy cửa phòng tổng tài, bà nội hắn ốm nặng, đã bay sang Mỹ ba ngày trước đó, kết quả tối hôm qua hắn bay suốt đêm về, còn chưa có ăn cơm.
Trước khi gặp Nhậm Xuyên, hắn đã tưởng tượng ra ba trăm cách chết của Nhậm Xuyên, sợ mình về chậm một chút thôi thì sẽ chỉ nhìn thấy một thi thể.
Nhậm Xuyên ngồi ngon lành sau bàn làm việc, trên tay cầm một tách cà phê, máy hát phát ra một bài hát cũ: “Tối nay sẽ không đến“.
“Anh...” - Tống Kỳ Văn nhìn anh, không nói nên lời.
Nhậm Xuyên đã sẵn sàng để nghe hắn mắng từ đầu xuống chân.
Tống Kỳ Văn thở ra một hơi, tiến lên ôm chặt lấy Nhậm Xuyên: “Tốt rồi, người vẫn còn đây.”
Nhậm Xuyên cũng vòng tay ôm chặt lấy hắn: “Người anh em...”
“...Có dám bắt đầu lại từ đầu không?”
Làm lại từ đầu, lời này nói ra nghe thật hào sảng, nhưng Nhậm Xuyên thật sự không có tự tin như vậy.
Anh và Tống Kỳ Văn cùng đối diện với một bàn đầy những phương án, trên thế giới có rất nhiều trường hợp cải tử hoàn sinh, nhưng lại cố tình không có một ai giống như họ.
“Nghĩ biện pháp kêu gọi vốn đi.” - Tống Kỳ Văn thở dài, “Đầu tiên trả nợ ngân hàng trước, nếu không đến lúc đáo hạn, công ty vẫn phá sản.”
Nhậm Xuyên cũng đau khổ: “Bên phía tài chính đã phạm sai lầm lớn như vậy, đang phải đối mặt với việc đình chỉ để chấn chỉnh, ứng dụng thì bị gỡ bỏ, cậu nói xem nhà đầu tư nào mắt mù tới mức đi đầu tư cho chúng ta?”
“Vay thế chấp thì sao?” - Tống Kỳ Văn không giấu giếm gì nữa, “Tôi còn có một căn biệt thự và hai chiếc xe hơi.”
“Thế chấp cũng không trả nổi một phần tiền vay ngân hàng.” - Nhậm Xuyên lắc đầu, “Hơn nữa, nếu muốn thế chấp, tôi sẽ thế chấp trước.”
Tống Kỳ Văn không có lựa chọn nào khác: “Vậy thì cũng chỉ có thể tìm cách phát hành cổ phiếu ra công chúng và gọi vốn từ các cổ đông.”
Nhậm Xuyên có chút tuyệt vọng: “Công ty của chúng ta ra nông nỗi này, cậu nghĩ Ủy ban điều tiết chứng khoán có thể để chúng ta lên sàn không?”
Hai vị tổng tài quay mặt về phía bàn phương án, đồng thời thở dài.
“Hôm nay, phòng nhân sự tràn ngập đơn xin nghỉ việc.” - Tống Kỳ Văn đau não, có là Warren Buffett cũng không nghĩ ra cách nào, “Trừ phi từ trên trời rơi xuống một người ngốc nhiều tiền, bằng không thì cũng không có cách nào làm lại từ đầu.”
Nhậm Xuyên rót cho mình một tách cà phê khác: “Vẫn còn một tháng nữa.”
Anh nhìn Tống Kỳ Văn, đồng thời đánh dấu thời hạn trên lịch: “Ứng dụng một tháng sau mới hoạt động trở lại, mà vay ngân hàng cũng một tháng sau mới đáo hạn.”
“Tôi sẽ giải quyết vấn đề tài chính, cậu sẽ giải quyết vấn đề vận hành.” - Nhậm Xuyên đưa tay ra bắt tay với Tống Kỳ Văn, “Sống hay chết, một tháng sau sẽ rõ.”
Tống Kỳ Văn siết chặt lấy tay anh: “Được!”
Năm năm trước, từ một cái bắt tay như vậy, họ cùng nhau bắt đầu tạo dựng Hắc Thạch.
Bây giờ, năm năm sau, từ một cái bắt tay khác, họ sẽ tạo ra một tương lai mới cho toàn bộ Hắc Thạch.
Kêu gọi vốn nghe có vẻ hay, trên thực tế chính là đưa mặt ra cho người ta giẫm.
Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Nhậm Xuyên chính là hai người bạn thân, anh cầm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, dù sao hai cuộc gọi này cũng không thể gọi được.
Vì Thôi Minh Hạo là gay, hắn đã sớm cắt đứt quan hệ với gia đình, tự thân nỗ lực dựa vào chính mình thi đậu đại học y, lăn lộn nhiều năm mới trở thành phó chủ nhiệm khoa, nhận lương cứng, sẽ không vì khám nhiều hơn hai bệnh nhân mà nhận được nhiều tiền hơn một chút.
Ngược lại, Chúc Khải Phong tuy giàu nhưng thực sự đúng là phú nhị đại, hắn học ngành logistics, đến nay còn chưa tốt nghiệp, tiền đều là của cha mình, vẫn chưa chính thức tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Chỉ cần Nhậm Xuyên nói, bọn họ nhất định có thể giúp đỡ, nhưng tất cả đều như muối bỏ biển, không có ích lợi gì.
Lục tung cả danh bạ điện thoại, ngón tay cái của Nhậm Xuyên dừng lại ở “10086“.
Anh nhớ tới những gì Tống Kỳ Văn nói hôm nay: “Trừ phi từ trên trời rơi xuống một người ngốc nhiều tiền, bằng không thì cũng không có cách nào làm lại từ đầu.”
Người ngốc nhiều tiền, có đấy.
Nhậm Xuyên do dự, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đột nhiên ngón tay giật một cái, bấm gọi.
Nhậm Xuyên luống cuống tay chân, vừa định cúp máy, đầu bên kia liền truyền đến giọng của Giang Hoàn: “Xuyên Nhi?”
“Ừm.” - Nhậm Xuyên cắn lưỡi, cố gắng bình tĩnh lại, “Là tôi.”
Giang Hoàn không ngờ Nhậm Xuyên lại gọi điện cho mình: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì...” - Nhậm Xuyên không biết nên nói cái gì, ánh mắt trôi ra ngoài cửa sổ, vành tai ửng hồng, “Có...”
“...Có hơi nhớ anh.”
“Cục cưng.” - Giang Hoàn chỉ hận không thể trao toàn bộ trái tim này cho anh, “Anh cũng nhớ cậu.”
Rõ ràng chỉ cách nhau một dãy hành lang, nhưng lại lảm nhảm gọi điện thoại nói nhớ nhung, yết hầu của Nhậm Xuyên nhúc nhích một chút: “Buổi trưa ăn cơm chung đi.”
Chuyện làm ăn trên bàn cơm mới dễ bàn luận.
“Ừ.” - Giang Hoàn thật sự đồng ý, “Ăn cùng đi.”
Hắn vừa đồng ý, Chung Niệm liền gõ cửa bước vào: “Sếp, một giờ chiều đi họp ở phòng hội nghị.”
Còn không tới nửa tiếng, không kịp lái xe đi ăn cơm, Giang Hoàn vừa định bảo dời lại thì nghe Nhậm Xuyên nói: “Tôi tới văn phòng anh.”
Nhậm Xuyên không muốn gây thêm phiền phức cho Giang Hoàn: “Tôi đặt đồ ăn ngoài mang tới, anh thấy có được không?”
“Được.” - Giang Hoàn đã nóng lòng muốn được gặp Nhậm Xuyên, “Văn phòng của anh ở vị trí tương ứng với cậu.”
Cúp điện thoại, Giang Hoàn mở ứng dụng ghi chú, gõ lên một tệp ghi chú tên là “Cục cưng” rằng, “Hôm nay cục cưng đến văn phòng của mình cùng ăn cơm“.
Lướt lên trên còn có đủ loại, như “Đi du lịch với cục cưng”, “Cục cưng thật đáng yêu”, “Đồ ngủ của cục cưng hình con gấu“.
Từng chút từng chút một, đều là vui sướng vô cùng.
Nhậm Xuyên gọi một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông, khi gọi món, anh hơi ngẩn ngơ, phát hiện ra mình thật sự không biết Giang Hoàn thích ăn món gì.
Hình như hắn cái gì cũng ăn, như một con lợn.
Nhậm Xuyên dựa vào các tiêu chuẩn cho lợn ăn, mua sủi cảo tôm hấp lồng, đưa hai phần lớn đến văn phòng của hắn.
Rồi gọi Mạnh Xuân: “Đi...”
Nhậm Xuyên cười ranh mãnh: “Đi tham quan với tôi.”
Nhắc mới nhớ, Nhậm Xuyên thật sự chưa từng đến tòa nhà phía đông, trước đây nơi này bán đồ dùng văn phòng, buôn bán thất bại thì liền bị bỏ không.
Băng qua hành lang, đẩy cửa bước vào, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, trong lúc chưa hoàn hồn cứ ngỡ như bước đến tương lai.
Dưới chân không phải là gạch lát nền mà là màn hình cảm ứng điện tử. Mỗi bước chân đi sẽ có vô số cành lá tỏa ra như mộng ảo, toàn bộ không gian sử dụng thiết kế đơn giản với khoảng trắng lớn, trông càng có cảm giác công nghệ cao.
Yggdrasil - Cây Thế Giới.
Chung Niệm đã đợi ở cửa từ sớm, đầu tiên là liếc mắt đưa tình với Mạnh Xuân, nháy mắt một cái, sau đó mới khom người với Nhậm Xuyên: “Nhậm tổng, mời qua bên này.”
Phong cách trang trí phòng làm việc của Giang Hoàn giống như của toàn bộ công ty, nhưng cũng toát ra một chút cảm giác thận trọng như một ngân hàng kỳ cựu của châu Âu, bước vào chẳng khác gì kẻ thù. Nhậm Xuyên liếc nhìn tủ rượu, có rất nhiều loại anh không biết tên.
Giang Hoàn mặc một bộ âu phục màu lam, đeo cặp kính gọng vàng, sợi dây xích mảnh mai trên kính rủ xuống, phản chiếu một chút ánh sáng, cả người toát ra hương vị cấm dục đến cực điểm, giống như một vị giáo sư già nghiêm túc thận trọng.
Nhậm Xuyên chỉ nghĩ đến một từ.
Mặt người dạ thú.
Anh có chút không dám tiến tới, thức ăn mang theo hằn dấu đỏ lên bàn tay: “Hay là... đi nhà hàng ăn đi.”
Anh sợ làm vấy bẩn văn phòng của Giang Hoàn.
“Không sao.” - Giang Hoàn đi tới cầm hộ anh, “Anh thỉnh thoảng cũng ăn cơm trong phòng.”
Nhậm Xuyên hơi ngạc nhiên: “Anh vậy mà cũng... ăn vụng đồ ăn vặt à.”
Giang Hoàn bị sặc: “Khụ khụ...”
Hắn nhìn Nhậm Xuyên như thể bắt được một con sóc chuột đang ăn trộm đồ ăn, cam tâm tình nguyện thông đồng làm bậy: “Đúng, không sai, anh cũng ăn vụng đồ ăn vặt.”
Sắp xếp hết các hộp đựng thức ăn ra bàn, có đủ màu sắc, hương thơm và mùi vị.
Nhậm Xuyên không động đũa mà bóc tôm cho Giang Hoàn trước. Đột nhiên được phục vụ, Giang Hoàn hơi ngẩn người, thầm sợ hãi trong lòng nhìn Nhậm Xuyên: “Xuyên Nhi... Anh không làm gì sai đúng không?”
“Không.” - Nhậm Xuyên đặt tôm đã bóc vỏ vào bát của hắn, “Sao anh lại đột nhiên hỏi thế?”
Nếu như vấn đề không nằm trên người mình, Giang Hoàn nhìn chăm chằm Nhậm Xuyên: “Vậy cậu...”
Yết hầu của Nhậm Xuyên nhúc nhích một chút.
Trầm mặc một lát, trên mặt anh hơi nóng lên, cẩn thận từng li từng tí nói: “Anh...”
“Chuyện gì thế?” - Giang Hoàn bị một tiếng “anh” này làm cho thấp thỏm không yên, chỉ lo bữa cơm này sẽ là bữa cơm cuối cùng của mình, “Có gì cậu cứ nói thẳng.”
Đừng giày vò hắn có được không.
Nhậm Xuyên nuốt nước bọt, giấu giếm bằng cách ăn một cái sủi cảo tôm: “Không... không có gì...”
Anh vẫn không có cách nào mở miệng nói với Giang Hoàn.
Hắc Thạch lúc này giống như một cái hố không đáy, không ai biết có thể lấp đầy được bao nhiêu, anh biết, chỉ cần mình lên tiếng, Giang Hoàn nhất định sẽ giúp đỡ.
Nhưng anh không muốn kéo Giang Hoàn xuống vực sâu.
Lỡ như anh thất bại thảm hại, sau này sẽ không còn mặt mũi nào để gọi một tiếng “anh“.
Trong lòng núi đổ sóng gầm, nhưng Nhậm Xuyên vẫn giữ nguyên thái độ bình thản, anh chạm vào mu bàn tay của Giang Hoàn, khiến hắn nhìn mình, lời nào cũng là nói ít hiểu nhiều: “Quần áo tôi mặc hôm nay... là đồ của anh.”
Giang Hoàn nhìn anh, yết hầu không có chút tiền đồ nào mà lăn lên lộn xuống.
Nhậm Xuyên cười ranh mãnh, đôi mắt lóe lên: “Anh nghĩ rằng người khác nhìn vào chúng ta, sẽ nghĩ là anh em, hay là-”
“-Người yêu?”