Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 71: Chương 71: Hai ta, cả đời




Giang Hoàn suýt chút nữa bật cười.

Hắn rẽ nước bơi vào bờ, nhìn Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới: “Ý cậu là trùm bơi bằng phao à?”

“Thế thì sao?” - Nhậm Xuyên hoàn toàn không thấy có vấn đề gì cả, “Mang phao thì không tính là bơi à?”

Giang Hoàn hùa theo: “Rồi rồi, cậu bơi giỏi lắm.”

Nhậm Xuyên nhướng mày: “Thế thì được.”

Hồ bơi nằm trên tầng cao nhất, được che bằng kính, bên ngoài cửa sổ là đèn đường thành phố, trên đầu là những vì sao mờ ảo, một hồ bơi trong xanh gợn sóng, phản chiếu ánh nước như bạc vụn.

Nhậm Xuyên duỗi một chân ra trước, kiểm tra nhiệt độ nước, đảm bảo rằng nó không lạnh rồi mới nhảy xuống.

Phao bơi vịt vàng nhỏ treo ngang ngực, vừa vặn làm anh nổi lên, Giang Hoàn nhìn anh bì bõm bơi về phía mình như một chú vịt con mới biết bơi.

Trong ánh mắt hắn đều là ý cười.

“Nhìn cái gì!” - Nhậm Xuyên phát hỏa, “Không tin tôi à! Tôi bơi nhanh hơn anh đấy!”

“Ừ.” - Giang Hoàn dung túng anh, “So thử xem.”

Hai người lui về một phía hồ bơi, mỗi người chiếm một làn đường.

“Chuẩn bị-”

“Bắt đầu!”

Giang Hoàn phá sóng rẽ nước như cá chuồn, cơ bắp căng ra, là loại vẻ đẹp cường tráng. Hắn giang hai tay quạt nước cuộn sóng, hô hấp và động tác bơi lội gần như hòa nhập, cực kỳ nhịp nhàng.

Khi bơi đến cuối hồ, hắn đạp lên thành hồ lộn một vòng, còn chưa bắt đầu bơi, thì thấy cách đó hàng chục mét, Nhậm Xuyên mang phao bơi vịt vàng nhỏ bơi bì bõm, hồi lâu vẫn chưa tiến lên được một mét.

Giang Hoàn nhịn không nổi nữa, phá lên cười.

Nhậm Xuyên đỏ bừng mặt, nhưng miệng mồm lại hung hăng: “Anh cười cái gì mà cười! Tôi bơi rất giỏi!”

Anh không hề trách cứ chính bản thân mình: “Tất cả là do cái phao này không tốt!”

“Ừ ừ ừ.” - Giang Hoàn lội tới, “Cậu bơi rất giỏi.”

Giang Hoàn nắm tay Nhậm Xuyên, kéo anh về phía mình: “Anh dạy cậu bơi nhé?”

Ngừng một chút, hắn nói thêm: “Không cần phao đâu.”

Nhậm Xuyên ôm chặt phao bơi của mình: “Tôi thấy như vầy là được rồi!”

“Anh dạy cậu bơi...” - Giang Hoàn dùng mọi thủ đoạn, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, mới tháo được cái phao bơi vịt vàng nhỏ kia ra.

Nhậm Xuyên sợ nước, không thể thiếu phao bơi, giống như con koala ôm chặt lấy Giang Hoàn, lớn tiếng cầu cứu: “Anh! Không! Tôi sợ-!”

Giang Hoàn ôm anh, dùng cánh tay xoa xoa tấm lưng ướt đẫm của anh, cứ như vậy chìm nổi trong làn nước.

Hắn hạ giọng, rất dịu dàng: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Bọn họ đi đến khu vực nước nông trước, để cho Nhậm Xuyên có thể đứng được, “Trước tiên hãy thử nín thở.”

“Không...” - Cả đời này Nhậm Xuyên chưa bao giờ lao đầu xuống nước, anh cảm thấy Giang Hoàn không phải đang dạy bơi mà là đang lấy mạng mình: “Tôi không làm!”

“Thử đi, không sao đâu.” - Giang Hoàn động viên, nắm tay anh, “Anh ở đây, cậu sợ cái gì?”

Giang Hoàn giống như đang dỗ một con koala từ trên cây xuống, lấy ra rất nhiều kiên nhẫn, cuối cùng cũng thuyết phục được Nhậm Xuyên.

Nhậm Xuyên bóp mũi, hít một hơi thật sâu rồi chìm xuống nước.

Không đến ba giây, anh hoảng hốt lao lên khỏi mặt nước, giống như chó hoang bị rơi xuống nước, cả người run lẩy bẩy, ôm lấy cổ Giang Hoàn.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên, vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Giọt nước lăn trên môi, trên xương quai xanh, trên lồng ngực, đèn đường phố thị vụn vỡ mờ ảo rải rác trên người, cùng với da thịt của anh, tất cả đều đang tỏa sáng.

Giang Hoàn nhẹ nhàng ôm lấy anh, như nâng trong tay một bụm nước, cũng như đang đối xử với một bảo bối quý giá: “Không sao, chúng ta làm lại đi.”

Nhậm Xuyên bình tĩnh lại, nắm tay Giang Hoàn, siết chặt mười ngón tay, sau đó lặn xuống nước lần nữa.

Lần này đỡ hoảng hơn lần đầu, Nhậm Xuyên nhả bọt khí ra ở hai bên mép, đột nhiên tò mò về thế giới dưới nước, anh thử một chút rồi mở mắt ra.

Nước hồ bơi nhẹ nhàng quấn lấy anh, đáy hồ trống rỗng khiến người ta dễ dàng sợ hãi, nhưng Nhậm Xuyên lại không sợ, bởi vì Giang Hoàn đã giữ chặt lấy anh.

Nhậm Xuyên ở dưới nước mỉm cười nhìn Giang Hoàn, sóng nước lấp lánh giống như ánh sáng mặt trời chiếu vào trong nước, lấp lóa lay động lòng người.

Bọn họ nhìn nhau qua nước hồ bơi, đồng thời cười, Giang Hoàn không nhịn được vớt Nhậm Xuyên lên, nắm cổ tay anh như vớt được một nắm châu ngọc.

Giang Hoàn lau nước trên mặt cho Nhậm Xuyên: “Còn sợ không?”

Nhậm Xuyên lắc đầu: “Không sợ.”

Giang Hoàn cười tươi rói, dẫn anh đến khu vực nước sâu. Bước trong nước một hồi, Nhậm Xuyên bảo khát.

Vì vậy, Giang Hoàn lên bờ mua nước khoáng ở máy bán hàng tự động, để đề phòng có chuyện, hắn đeo phao bơi vịt vàng nhỏ vào cho anh.

Giống như các bậc cha mẹ không yên lòng về con cái, hắn chỉ ước rằng có thể treo anh trên dây thắt lưng của mình.

Trong máy bán hàng tự động không có nước khoáng, nên Giang Hoàn mua nước trái cây. Hắn mở nắp chai uống một ngụm trước, muốn mượn việc này để hôn trộm.

Hắn cầm nước trái cây quay lại, vừa đi đến hồ bơi thì choáng váng cả người, nhìn quanh hồ bơi không thấy Nhậm Xuyên đâu.

Phao bơi vịt vàng nhỏ lẻ loi nổi trong hồ, trên mặt nước không có một gợn sóng, mọi thứ đều yên lặng đến kỳ quái.

“Xuyên Nhi...” - Giang Hoàn hốt hoảng, kêu to, “Xuyên Nhi!”

Không ai đáp lại.

Giang Hoàn ném chai nước trái cây trong tay, đi nhanh tới mép hồ bơi, nhảy xuống cái ầm, nhìn thấy Nhậm Xuyên đang chìm ở dưới nước, nhắm mắt lại, giống như đã bất tỉnh.

Không dám chậm trễ một chút nào, Giang Hoàn vươn tay ôm thắt lưng anh thật chặt, bơi lên. Vừa ngoi lên khỏi nước, Nhậm Xuyên liền phun nước vào mặt hắn, cười toe toét: “Vui không?”

Lồng ngực Giang Hoàn phập phồng kịch liệt, tim sắp nhảy cả ra ngoài, hóa ra toàn bộ đều là chơi khăm.

Nhậm Xuyên thấy hắn không cười, chớp mắt mấy cái: “Anh...”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi!” - Giang Hoàn gào lên, giống như một con sư tử tức giận, “Ai dạy cậu đùa như vậy hả!”

Nhậm Xuyên nuốt nước bọt: “Tôi không...”

“Nhậm Xuyên!” - Giang Hoàn chỉ nhớ tới lo sợ hoảng hốt khi nãy, nếu Nhậm Xuyên thật sự gặp chuyện bất trắc thì hắn phải làm sao, vành mắt hắn đỏ hoe vì tức giận, “Cậu có ý thức về an toàn không thế!”

“Tôi không cố ý.” - Nhậm Xuyên muốn giải thích, “Tôi chỉ muốn hù anh một chút.”

“Được! Cậu hù được anh rồi!” - Giọng nói của Giang Hoàn to đến mức khiến cả hồ bơi đều run rẩy, “Cậu vừa lòng chưa!”

Hắn đẩy Nhậm Xuyên ra và đi về phía bờ, lục phủ ngũ tạng của hắn đều đang đau đớn, toàn bộ đều là tức giận.

Cảnh tượng như vậy khiến Nhậm Xuyên có chút luống cuống, anh không ngờ Giang Hoàn sẽ tức giận như vậy.

Giang Hoàn hất tay anh ra: “Đừng có gọi tôi là anh! Tôi không có đứa em nào như cậu!”

“Em sai rồi!” - Nhậm Xuyên ôm chầm lấy hắn từ phía sau, “Em thật sự sai rồi! Về sau sẽ không hù anh nữa!”

Cả hai người đều ướt sũng, tay quấn lấy tay, ngực áp vào lưng, da thịt cọ vào nhau êm ái, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng cao.

Nhậm Xuyên chụt một cái ở khóe miệng Giang Hoàn: “Em sai rồi.”

Cơn giận của Giang Hoàn trong phút chốc tan biến.

Xem ra hôn một cái có tác dụng, Nhậm Xuyên lại chụt một cái hôn lên môi hắn: “Thật sự sai rồi, sẽ không có lần sau.”

Giang Hoàn siết chặt bàn tay anh, thật sự không dám để vị tổ tông này rời tầm mắt mình nửa bước, giọng điệu bớt dữ hơn mà cảnh cáo: “Không có lần sau!”

Hắn liếc nhìn Nhậm Xuyên: “Nếu chọc anh giận nữa thì không thể nguôi nhanh như thế này đâu.”

Giang Hoàn đưa Nhậm Xuyên vào phòng thay quần áo, sợ mình xoay người một cái thì vị tổ tông này sẽ như con thiêu thân, phải tự tay chăm sóc anh mới yên tâm được.

Hai người thay quần áo xong, giúp nhau sấy tóc rồi nắm tay nhau về nhà.

Trước cửa có một hộp hàng chuyển phát nhanh, Giang Hoàn thấy đó không phải là của mình, cầm lên hỏi Nhậm Xuyên: “Cậu mua cái gì?”

“Dép đi trong nhà.” - Nhậm Xuyên nói với hắn, “Mua cho hai ta, đi vào mùa đông.”

Hai chữ “hai ta” khiến Giang Hoàn yên lòng, giống như hắn và Nhậm Xuyên có một tổ ấm của mình, bọn họ mỗi ngày chuyển đồ ăn đến, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho mùa đông giá buốt.

Vào nhà, Nhậm Xuyên mở hộp chuyển phát nhanh, Giang Hoàn đi hâm sữa bò nóng.

Bưng hai cốc sữa ra, Giang Hoàn nhìn thấy Nhậm Xuyên đã đi đôi dép mới vào chân, màu hồng nhạt, mềm mại và ấm áp, còn có hai cái tai thỏ.

Nhậm Xuyên đưa dép của hắn cho hắn: “Mang vào đi.”

Giang Hoàn lầu bầu như trẻ con, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi dép.

Nhậm Xuyên mãn nguyện xem, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Không cần biết anh là thể loại tổng tài thế gia tài sản chục tỷ gì, không phải về đến nhà vẫn phải ngoan ngoãn mang đôi dép con thỏ tôi mua sao?

Giang Hoàn lấy ra một gói thực phẩm mới, có thịt bò, hành lá, một số loại rau theo mùa và một hộp chanh ngón tay đặc biệt mua cho Nhậm Xuyên.

Giang Hoàn đi rửa hoa quả, Nhậm Xuyên thì nghịch máy chiếu, hai người làm việc riêng, không quấy rầy lẫn nhau, nhưng mà lưu luyến, là loại không khí một giọt nước cũng chen không lọt, giống như một thế giới nhỏ của hai người.

Loại bầu không khí này khiến người ta hưởng thụ, theo bản năng mà thư giãn, không gian ấm áp và thoải mái giống như là nhà.

Giang Hoàn bưng hoa quả trở lại, bộ phim đang chiếu trên màn ảnh rộng không phải là phim mới, mà là Wall-E - bộ phim Nhậm Xuyên đã xem hàng trăm lần vẫn rất thích.

“Ăn chút đi.” - Giang Hoàn ngồi xuống bên cạnh, tách một miếng chanh ngón tay đưa lên miệng anh, “há miệng.”

Nhậm Xuyên nhìn chằm chằm màn hình, ngoan ngoãn mở miệng, Giang Hoàn đút gì ăn nấy, nếu đổi thành người khác đầu độc mình cũng không biết.

Vị của chanh ngón tay thiên chua, Nhậm Xuyên lập tức nhăn mày, sắc mặt cũng trở nên khổ sở: “Chua quá-”

Giang Hoàn đứng dậy tìm kẹo đường cho anh: “Chờ một chút, anh đi lấy-”

Lời còn chưa nói hết, Nhậm Xuyên đã kéo cổ áo của hắn, hôn lên, hương vị tươi mát của chanh ngón tay lan tỏa trên khóe môi đầu lưỡi, lần này lại không ai ghét bỏ vị chua.

Phim trên màn ảnh rộng vẫn đang chiếu, không có bất kỳ ngôn ngữ nào, thế giới chết chóc và hoang tàn, cuộc sống buồn tẻ, mệt mỏi và bẩn thỉu, tất cả những mong đợi và khát vọng chẳng qua chỉ là điều hoang đường.

Nhưng Wall-E vẫn ngoan cố chờ đợi một người có thể nắm lấy những ngón tay của mình.

Nhậm Xuyên đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của Giang Hoàn, ngón tay đan vào nhau, không để lọt dù chỉ một chút không khí.

Răng môi triền miên quấn quýt, một loại tình cảm to lớn và mạnh mẽ bao trùm lấy anh từ trong ra ngoài, trái tim rung động, khao khát, mãnh liệt như vậy.

“Giang Hoàn...” - Giọng Nhậm Xuyên rất khẽ, như đang tự nói với chính mình, “Em không thể sống thiếu anh, phải làm sao bây giờ...”

Giang Hoàn khát khao ôm trọn lấy anh, biến anh thành máu thịt của chính mình: “Vậy thì...”

“...Cho em cả cuộc đời này.”

Nhậm Xuyên không gục ngã, anh còn có Giang Hoàn chống đỡ, anh biết, dù bản thân mình có trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi, thì Giang Hoàn vẫn luôn ở phía sau anh.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, anh sẽ có sức mạnh vô hạn để lao về phía trước.

Anh dồn hết tâm sức vào bàn rượu, uống hết mấy chục chai. Kỳ hạn một tháng đã gần kề, anh muốn thu hút vốn đầu tư, anh phải cứu sống Hắc Thạch.

Đám sếp lớn kia coi anh như khỉ đến mua vui, rót hết chai này đến chai khác, thích thú nhìn rượu chảy xuống cằm anh, tiếng cười chói tai bay lượn như chú ngữ ma quái.

Nhậm Xuyên còn trẻ và đẹp, trông đặc biệt nổi bật giữa một đám người trung niên bụng phệ mập mạp ăn no rửng mỡ.

Người ta thích xé nát những thứ đẹp đẽ.

Vừa tận hưởng ánh nắng, cũng yêu thích máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.