Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 12: Chương 12: Ung thư dạ dày có thể ăn kem ốc quế




“Ý cậu là gì?” - Giang Hoàn chống bàn đứng lên, “Là chúng tôi ăn không nổi sao? Nói cho cậu biết, ông đây có thể thuận lợi mua lại toàn bộ tiệm này!”

Nhậm Xuyên kéo ống tay áo Giang Hoàn: “Thôi bỏ đi.”

Nhân viên phục vụ lui về sau một bước, muốn lấy lại thực đơn: “Anh trai, không gọi món thì phiền đưa lại thực đơn.”

“Khoan đã!” - Giang Hoàn vỗ cái bốp vào thực đơn, “Tôi bảo không gọi món khi nào?”

Nhân viên phục vụ cầm dụng cụ kế bên, im lặng chờ hắn.

Giang Hoàn mặt không đổi sắc gọi món: “Nửa con vịt, canh vịt hầm, một dĩa đậu hũ trộn hành lá, một dĩa ba chỉ áp chảo.”

Nhân viên phục vụ: “...”

Không phải vừa nói muốn mua lại toàn tiệm sao?

“Đậu hũ trộn hành lá với ba chỉ áp chảo là miễn phí.” - Nhân viên phục vụ nói, “Nghĩa là anh chỉ cần nửa con vịt thôi.”

“Sao? Không thể làm?” - Đôi mắt Giang Hoàn ẩn chứa sát khí, “Sao không nói sớm, chúng ta sang quán Quảng Đông đối diện đi.”

“Có thể.” - Nhân viên phục vụ chiều lòng khách hàng, “Anh chờ một chút, tôi đưa đơn đến nhà bếp.”

“Chờ đã.” - Giang Hoàn dùng ngón tay gõ bàn một cái, “Nước trà miễn phí không?”

Nhân viên phục vụ đáp: “Miễn phí nước lọc, còn trà thì tính hai tệ.”

Giang Hoàn nói: “Vậy cho tôi hai ly nước lọc.”

Hắn ngồi xuống, nặng nề thở ra một hơi, mặt mày bất mãn: “Thái độ phục vụ kiểu gì không biết.”

“Thôi thôi.” - Nhậm Xuyên dỗ hắn, “Lần sau không tới đây ăn vịt nữa.”

“Ừm.” - Giang Hoàn gật đầu, “Lần sau tôi nấu cho cậu, tôi rất giỏi nấu vịt.”

Nhậm Xuyên: “???”

Giang Hoàn lấy bao thuốc lá trong túi ra, vừa muốn chia cho Nhậm Xuyên một điếu, bèn nghĩ lại: “Quên mất, cậu ung thư dạ dày.”

Nhậm Xuyên nhìn hắn: “Cậu hết ung thư gan rồi?”

Giang Hoàn: “...”

Suýt chút nữa quên mất.

“Thói quen, thói quen thôi.” - Giang Hoàn muốn cất bao thuốc lá, “Cai thuốc rồi.”

Nhậm Xuyên nhìn vào bao thuốc lá trên tay hắn, bất ngờ: “Hả? Phú Sơn Xuân Cư?”

Giang Hoàn nhanh chóng cất bao thuốc của mình đi, lúng túng cười: “Thuốc giả.”

“Ồ.” - Nhậm Xuyên đã hiểu, “Thuốc giả không tốt cho sức khỏe, khi nào về tôi cho cậu hai bao thuốc thật Phú Sơn Xuân...”

Giang Hoàn không nghe rõ: “Cho tôi cái gì?”

Nhậm Xuyên lời ra đến miệng lại nuốt ngược về: “...Cho cậu hai hộp Hồng Tháp Sơn.”

Trong khi nói chuyện thì vịt quay được bưng lên, phết bơ nhạt, chỉ có một lớp mỏng manh, tổng cộng chỉ có bảy, tám miếng thịt.

Hai người cầm đũa, nhất thời không biết nên gắp như thế nào.

Nhậm Xuyên thật sự thấy đau ruột, 199 tệ được bảy, tám miếng thịt vịt, mẹ nó đây là mua sự cô đơn hả!

Anh ngẩng đầu nhìn Giang Hoàn trong lúc này đang nhìn dĩa thịt vịt với ánh mắt vô cùng trân quý.

Phút chốc, đĩa thịt vịt như được nạm kim cương, trở nên vàng óng.

Nhậm Xuyên do dự đưa đũa về phía thịt vịt: “Hầy...”

Giang Hoàn vội vã bảo dừng: “Từ từ!”

Nhậm Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, Giang Hoàn lấy điện thoại ra chụp xoạch xoạch một tấm con vịt tội nghiệp, nhìn Nhậm Xuyên: “Cậu không chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè à?”

Nhậm Xuyên nhanh chóng móc điện thoại ra: “Có.”

Sau một phút, quản lý bộ phận hành chính, kỹ thuật, hậu cần, an ninh, nhân sự công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch thấy lãnh đạo trực tiếp của bọn họ đăng lên vòng bạn bè hình ảnh dĩa thịt vịt bóng nhẫy, mô tả: “Giá trị đích thực của 199 hoa!”

Vịt 199 tệ, đậu hũ trộn hành lá miễn phí, ba chỉ áp chảo với canh vịt, Nhậm Xuyên ăn không ngon, bột ngọt trong canh vịt quá nhiều, cổ họng có chút khó chịu.

Nhưng anh không thể dừng đũa, cũng không thể bảo không ngon, không chỉ phải ăn, mà còn phải tỏ ra ăn thật ngon.

Giang Hoàn cực kỳ miễn cưỡng mà ăn, nếu có đầu bếp nào dám bưng lên đồ ăn như này, hắn nhất định úp cái dĩa lên mặt kẻ đó, nhưng ở trước mặt Nhậm Xuyên, hắn phải vui vẻ ăn ngon lành, như thể ba ngày rồi chưa được ăn cơm.

Nhậm Xuyên để đũa xuống trước, Giang Hoàn ngẩng đầu nhìn anh: “No rồi?”

Nhậm Xuyên không muốn ăn nữa, liền khom lưng ôm bụng: “Hơi đau.”

“Thật không?” - Giang Hoàn lập tức như gặp phải đại dịch, sốt sắng nhìn Nhậm Xuyên: “Có thể chịu được không? Chúng ta đón xe về bệnh viện.”

Có vẻ hơi quá, Nhậm Xuyên miễn cưỡng nở nụ cười: “Cũng không đau đến mức đó.”

Anh nhìn tiệm kem phía ngoài cửa: “Có thể... ăn kem xong sẽ hết đau.”

Giang Hoàn: “...”

Giang Hoàn vẫn có chút IQ, búng trán Nhậm Xuyên: “Cậu bị ung thư dạ dày, ăn kem cái gì, kem gì mà kem.”

Trên đầu Nhậm Xuyên có bóng đèn ting một tiếng sáng lên, anh lấy điện thoại ra: “Vậy lại hỏi bác sĩ đi!”

Điện thoại được kết nối, Thôi Minh Hạo cáu bẳn: “Lại muốn ăn cái gì nữa!”

Nhậm Xuyên nặng nề ho khan hai tiếng: “Bác sĩ, ung thư dạ dày ăn kem được không?”

“Có thể.” - Thôi Minh Hạo nói dối trắng trợn, “Vị sữa tốt cho dạ dày, vị chuối nhuận tràng, vị dâu tây tăng sức đề kháng.”

Ngắt điện thoại xong, Nhậm Xuyên trên mặt viết đầy “Đã nói rồi mà”, dương dương tự đắc nhìn về phía Giang Hoàn.

Trên đỉnh đầu Giang Hoàn đều là dấu chấm hỏi: “Bác sĩ kia...”

Nhậm Xuyên trả lời nghi vấn của hắn: “Tốt nghiệp đại học Y, tiến sĩ, phó chủ nhiệm khoa.”

Giang Hoàn cảm thấy thế giới này thật sự quá thần kỳ, hóa ra có nhiều kiến thức mình không biết như vậy, như vậy lúc bị cảm mạo không cần mua thuốc cảm, mua kem vị dâu tây là có thể tăng cường sức đề kháng.

Hai người song song đứng ở tiệm kem, nhìn kem bên trong máy làm kem, Giang Hoàn hỏi Nhậm Xuyên: “Cậu muốn ăn vị nào?”

Nhậm Xuyên còn đang do dự chưa quyết, nói thật là vị nào cũng muốn ăn: “Sữa đi, tốt cho dạ dày.”

Giang Hoàn đưa tiền mặt cho nhân viên, đó là chút tiền lẻ ít ỏi trong ví hắn, còn sót lại từ thời cấp ba, vẫn luôn giữ lại: “Một cái vị sữa và một cái vị chuối.”

Nhậm Xuyên nhìn nhân viên lấy kem, tận tình đóng vai người nghèo, đau lòng: “Kem thật là đắt.”

Giang Hoàn nở nụ cười, một hộp kem có là gì, hắn nói với Nhậm Xuyên: “Sau này mời cậu đi ăn Haagen-Dazs.”

“Haagen-Dazs một hộp nhỏ ba mươi tệ!” - Nhậm Xuyên cơ hồ sử dụng hết kỹ năng diễn xuất cả đời mình, “Đều là dành cho người giàu!”

“Có khuyến mãi.” - Giang Hoàn tự tin khó giải thích được, “Anh mời cậu ăn.”

Haagen-Dazs có khuyến mãi? Nhậm Xuyên hỏi hắn: “Giảm giá như thế nào?”

Giang Hoàn có chút đắc ý: “Mua một tặng một.”

Nhậm Xuyên ôi một tiếng: “Vậy cũng là mười lăm tệ một hộp.”

Giang Hoàn lập tức đổi giọng: “Tôi nhầm, mua một tặng hai.”

Nhậm Xuyên bấm ngón tay đếm: “Kia cũng...”

“Tôi nhớ ra rồi! Tôi còn có hai phiếu ăn thử miễn phí!” - Giang Hoàn ngắt lời anh, “Không tốn tiền!”

Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên: “Lần sau ra ngoài dẫn cậu đi ăn.”

Bọn họ có vóc dáng tương đương, trên mũ len của Giang Hoàn còn có quả cầu lông nên trông có vẻ cao hơn, Nhậm Xuyên có chút không hài lòng, giơ tay ấn quả cầu đấy xuống.

“Sống thêm hai ngày.” - Giang Hoàn sửa lại khăn quàng cổ của Nhậm Xuyên một chút, “Dẫn cậu đi ăn đồ ăn càng ngon hơn.”

Nhậm Xuyên có chút sượng, như định mệnh an bài, mấy câu nói này sao lại quen thuộc như thế, anh nhìn đôi mắt của Giang Hoàn, gần như chìm đắm trong con ngươi lấp lánh ánh sao này, bỗng nhiên quên mất chính mình muốn nói gì, “Tôi...”

Nhân viên giúp bọn họ cầm kem ốc quế lên tiếng: “Hai vị để ý đến tôi được không, tôi cầm kem hai vị mười phút rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.