Nhậm Xuyên nghĩ tới một vấn đề quan trọng: “Không thể xem phim, vậy tiền vé có được hoàn lại không?”
Bọn họ liền chạy đến trước quầy hỏi xem tiền vé xem phim có thể được hoàn lại hay không, thì quản lý rạp đi ra, nói rằng tiền vé không thể hoàn lại nhưng có thể gửi phiếu giảm giá.
Nhậm Xuyên không vui: “Tại sao không thể trả lại, chúng tôi không có xem mà.”
Quản lý rạp mỉm cười: “Vé xem phim đã bán ra rồi thì không thể hoàn lại.”
Nhậm Xuyên cố chấp: “Quán ăn có thể hoàn tiền đồ ăn, tại sao rạp chiếu phim không thể hoàn tiền vé?”
Quản lý rạp tiếp tục mỉm cười: “Ngoại trừ trường hợp bất khả kháng hoặc là do chính bộ phim đó...”
Nhậm Xuyên sử dụng tài hùng biện trên thương trường: “Anh xem, tên của bộ phim điện ảnh này là Hôm nay em phải gả cho cha anh, tại sao không phải là gả cho anh mà là gả cho cha anh? Là vì cha cậu ta có tiền hơn sao? Chẳng lẽ lại thích người vừa xấu vừa già? Điều này ủng hộ cho quan niệm cực kỳ không lành mạnh là ham giàu sang, coi như là nguyên nhân từ chính bộ phim đi.”
Nụ cười của quản lý rạp có một chút lúng túng: “Xin lỗi...”
Nói đi nói lại vẫn là ba chữ, không hoàn tiền.
Nhậm Xuyên không ngờ bản thân mình ngang dọc thương trường nhiều năm như vậy, lại có thể ở một cái rạp chiếu phim nho nhỏ ăn quả đắng, anh xắn tay áo lên, quản lý rạp thấy vậy không ổn, kêu lên: “Xã hội văn minh hiện đại, các cậu còn muốn đánh người?”
“Hiểu lầm rồi, tôi muốn nói lý với anh.” - Nhậm Xuyên chống hai tay lên quầy, “Theo Luật Thương mại điện tử của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, điều 236, khoản 3 quy định, những vật phẩm chưa qua sử dụng được phép trả lại và hoàn tiền trong thời hạn hiệu lực, như vậy tôi có thể kiện các anh.”
Quản lý rạp bắt đầu đổ mồ hôi trên trán: “Cái này...”
Nhậm Xuyên từng bước ép người: “Tôi vào 12315.”
*12315: nền tảng giải quyết tranh chấp cho người tiêu dùng online.
Quản lý rạp rốt cuộc đầu hàng, hoàn tiền vé cho bọn họ, không chọc nổi vị phật sống này, rồi đưa thêm hai phiếu giảm giá ở rạp chiếu phim bên cạnh.
Nhậm Xuyên thắng lợi trở về, khoác vai Giang Hoàn: “Đi, mua trà sữa uống.”
Giang Hoàn nghi ngờ nhìn anh: “Làm sao cậu biết Luật Thương mại điện tử?”
Hỏng, sắp lộ rồi, Nhậm Xuyên đột ngột cắn chặt hàm, cười ngượng ngùng: “Tôi đâu có biết luật nào hay cái gì hợp pháp không hợp pháp, bịa cả đấy.”
Thấy Giang Hoàn còn muốn nói, Nhậm Xuyên điên cuồng ngắt lời: “Đi dạo rồi mua trà sữa đi, phiếu giảm giá không xài sẽ hết hạn.”
Giang Hoàn trong lòng nghĩ làm gì nhanh như vậy, “Không vội, chúng ta...”
“Hạn là mười phút!” - Nhậm Xuyên thốt lên vô cùng đau đớn, “Chẳng lẽ cậu không muốn trà sữa giảm giá 50%!”
Lúc trước nói rằng mình có thể đi được 800 mét, hiện tại hai người trong trung tâm thương mại chạy vội, khả năng diễn xuất giống như cái sàng thủng lỗ chỗ, toàn là sơ hở.
Trước quầy trà sữa, Giang Hoàn thở hồng hộc, sau này già rồi nhất định phải thêm một chương trong tự truyện vì sao mình lại thành công như vậy, cả đời này bạn có bao giờ cố gắng đến thế vì một ly trà sữa không?
Nhậm Xuyên nhìn menu, do dự mãi: “Hai ly trà sữa trân châu, loại lớn.”
Nhân viên phục vụ bấm hai lần trên màn hình: “Xin hỏi có thêm topping gì không ạ?”
Nhậm Xuyên nhìn cậu ta, yếu ớt hỏi: “Có miễn phí không?”
Nhân viên phục vụ chỉ vào phần thấp nhất ở menu: “Topping ở dưới cùng là miễn phí.”
Lúc này Nhậm Xuyên liền không còn do dự: “Thêm vào đi, nhiều một chút.”
Trà sữa đã pha xong, Giang Hoàn cầm ở trong tay xem đi xem lại, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc: “Cái này... khác gì cháo đâu?”
“Miễn phí.” - Nhậm Xuyên nhấn mạnh, “Không lợi sao?”
Hắn uống xong trà sữa rồi thì có chút lúng túng, topping còn lại đều chìm dưới đáy ly, hút không được, Giang Hoàn lén lút quan sát Nhậm Xuyên, xem thử anh làm như thế nào.
Nhậm Xuyên lúc uống cạn trà sữa cũng trở nên trầm mặc, nhìn về phía Giang Hoàn, muốn biết topping còn sót lại xử lý sao bây giờ.
Hai người nhìn lẫn nhau, trầm lặng, yên tĩnh.
Bọn họ gần như là hỏi cùng một lúc: “Cậu không uống nữa hả?”
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn: “Không thể lãng phí!”
Giang Hoàn nhìn anh: “Vậy cậu uống đi.”
Nhậm Xuyên thực sự không làm được chuyện ăn topping trà sữa còn sót lại trên phố, do dự một chút, cố gắng thỏa thuận với Giang Hoàn, “Không thì... khỏi cần uống cũng được.”
Giang Hoàn chính là có ý đó, đường đường là tổng tài, sao có thể ăn topping trà sữa còn sót lại ở trên phố, bọn họ cần phải ưu nhã cầm cốc sứ, đưa ra ngón út, đoan trang chính chuyên ngồi tại một nơi có ánh nắng chan hòa vào buổi chiều, mím môi nhỏ, chỉ có thể cắn một miếng nhỏ trên một chiếc bánh Macaron phủ đường cũng nhỏ không kém, nếu cắn to hơn một chút cũng không đủ quý tộc.
Nhậm Xuyên vứt đi cốc trà sữa trong tay, đứng trước thùng rác, im lặng.
Giang Hoàn kỳ quái nhìn anh: “Cậu không đi mà còn làm gì thế?”
Nhậm Xuyên mang theo tâm tình đau xót: “Mặc niệm.”
Giang Hoàn: “...”
Không có tiền sử bệnh tật mười năm thì không thể làm được chuyện như vậy.
Bọn họ song song đứng trước thùng rác, nhìn thùng rác mặc niệm, im lặng được một lúc, thì bác gái lao công cầm cái chổi đi tới: “Ây, không được, trong trung tâm thương mại có quy định không cho nhặt ve chai!”
Nhậm Xuyên kinh ngạc, quay về phía bác gái lao công, chỉ mặt mình: “Cô thấy mặt cháu giống đi nhặt rác lắm sao?”
Khuôn mặt của anh, xuống biển ít nhất cũng phải được năm triệu!
Bác gái vẻ mặt xem thường: “Sao, còn muốn xem mặt nhặt rác à.”
Nhậm Xuyên: “...”
Cái trung tâm thương mại này thật sự là một địa điểm đau lòng, bọn họ không những bại trận trước máy gắp thú ở rạp chiếu phim mà còn bại trước bác gái lao công ở trước mặt.
Ngồi lên xe taxi, Nhậm Xuyên gửi tin nhắn cho Mạnh Xuân: “Tra xem cái trung tâm này là ai chọn vị trí phong thủy.”
Mạnh Xuân hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhậm Xuyên: “Bôi đen hắn, hắn khắc tôi.”
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên, chỉ thấy anh gõ chữ liên tục trên điện thoại, nhiều chuyện hỏi một câu: “Bạn gái à?”
“Tôi độc thân.” - Nhậm Xuyên ngẩng đầu lên, “Những người xung quanh đều quá ưu tú, không biết chọn ai.”
Trên đỉnh đầu Giang Hoàn chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi: “Hả?”
Nhậm Xuyên gấp gáp đổi giọng: “Người xung quanh đều quá ưu tú, muốn đu bám cũng không biết nên bám ai.”
Giang Hoàn động viên anh: “Cậu thực ra cũng không tệ.”
Nhậm Xuyên trong lòng lập tức vang lên bài ca sung sướng, nữ thần thánh khiết mỹ lệ vui vẻ, hào quang xán lạn chiếu đại địa, Giang Hoàn vậy mà khen mình!
Điều này cho thấy anh có cơ hội!
“Cậu thì sao?” - Nhậm Xuyên nhìn hắn, “Độc thân không?”
“Tôi thế này.” - Giang Hoàn không trực tiếp trả lời, “Cậu đoán thử xem?”
Nhậm Xuyên quanh co lòng vòng: “Thật lòng thì, cậu nên tìm một người cùng cậu đi qua đoạn đường cuối cùng này.”
“Làm lỡ chuyện của họ thì sao.” - Giang Hoàn thuận miệng nói, “Cần gì phải chiếm chỗ trong lòng người khác.”
“Thật ra...” - Nhậm Xuyên không biết có nên nói hay không, “Có thể cậu chỉ là một nha hoàn rửa chân trong tam cung lục viện của người khác.”
Giang Hoàn: “...”
Nhậm Xuyên nhấn mạnh: “Tìm bạn đời thì nên tìm người tương xứng, cậu chết, người ta cũng chết, như vậy còn có thể tiết kiệm tiền quan tài.”
Nói xong liền nháy mắt với Giang Hoàn hai lần, chỉ thiếu chút nữa đem chăn màn chiếu gối tự tiến cử.
“Đúng.” - Giang Hoàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tôi cứ thắc mắc tại sao bà lão phòng bệnh bên cạnh cứ hay nhìn tôi cười, trời ạ, hóa ra là như vậy!”