Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt
Sắc mặt cô ửng hồng, hiển nhiên trận kích tình vừa rồi rất có hiệu quả, hai tròng mắt vốn dĩ thanh minh đã đổi sang mê mang, mày liễu nhăn lại, loại cảm giác khuây khoả mang theo khó chịu ngứa ngáy này thiếu chút nữa đã khiến cô hỏng mất.
Tiếp tục ma xát miệng hoa, dâm thủy càng ngày càng chảy nhiều, chính cô còn cảm thấy xấu hổ, tại sao mình có thể dâm đãng như vậy?
Ngón tay dài đột ngột thọt vào, một cổ đau đớn xuyên tim làm cô run lên, nước mắt đã nhịn không được mà trào ra, đôi môi màu hoa anh đào tràn ra vài tiếng rên rỉ do khó chịu. Cô không dám la lớn, loại tình hình này nếu như bị người ta bắt gặp thì thiệt hại chung quy vẫn hướng về phía cô.
Hoa huyệt ấm áp ẩm ướt, thậm chí hắn có thể sờ đến trứng cá hồi bên trong. Ngón tay hắn ở trong huyệt thọc vào rút ra vài cái mới hoàn toàn rút ra, bên trong cũng tiết ra một ít bạch dịch.
Thuần thục cởi bỏ đai lưng, kéo khóa kéo xuống, một con quái vật thô cứng màu tím đen liền nhảy ra, cô thoáng nhìn, nước mắt rơi càng dữ dội.
Ngay sau đó, côn thịt nóng hổi nguy hiểm kia đã đứng vững trước huyệt khẩu hẹp hòi ướt át, cô sợ đến nỗi muốn ngã xuống, thô như vậy lại muốn đi vào cô sẽ rách a!
“Tiêu Hạ, không cần.” Cô đáng thương doanh doanh mà mềm mại cầu hắn.
Hắn cười, cười đến thanh phong vãn nguyệt, tươi sáng loá mắt, lóa luôn mắt của cô. Ngay lúc cô thất thần thì hắn lại đột nhiên đâm vào, nấm đầu cực lớn mới chen vào cũng không vào được mảy may.
“Đau... Đau...”
Nhưng hắn vẫn tăng lực tiến vào bên trong, tiểu huyệt nhỏ hẹp ngây ngô chặt chẽ ấm áp, côn thịt mới khảm quy đầu vào cũng đã bị ép đến phát đau. Đôi mày rậm của Tiêu Hạ nhăn sâu, dưới eo thêm sức lực, tầng vách tường kia đã bị chọc phá mở ra, quy đầu lớn bằng trứng ngỗng mới miễn cưỡng tiến vào thuận lợi, chẳng qua bên trong tiểu huyệt chặc chẽ như vậy lại ngoài dự kiến của hắn.
Sở Y Lam bị đau đến nỗi sống không còn gì luyến tiếc, đôi mắt rưng rưng, nước mắt liên tiếp lăn xuống, cái miệng nhỏ giương lên, phân nửa là ẩn nhẫn còn phân nửa là thống khổ. Cô liên tục khóc la, thật đáng thương.
“Tiêu... Tiêu Hạ... đau...” Hoa huyệt đau đớn từng cơn, còn có cảm giác toan trướng khó lòng mà miêu tả, cô ghé đầu lên vai hắn, âm thanh mềm mại tiến vào trong tai hắn giống như có một loại mê hoặc.
“Đợi một chút thích ứng rồi sẽ không đau.” Tiêu Hạ vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu an ủi, động tác dưới háng lại không ngừng lại, côn thịt tràn đầy sức lực cách tiểu huyệt kiều nộn đã rất gần, hắn hơi dùng sức đẩy tầng tầng lớp lớp mị thịt đang chồng chất bên nhau ra, đâm thủng tấm màng mỏng manh kia, chất lỏng màu đỏ liền từ trong huyệt chảy ra. Côn thịt nóng cứng như thiết va chạm trong cơ thể cô, vượt qua tầng tầng nếp uốn hướng về phía hoa tâm bí ẩn mà đi vào.
“Đau... Đau quá... Đừng cử động...” Cô đã không còn sức lực, nơi riêng tư đau như bị xé rách, hắn vừa động một chút thì bên trong đã đau giống như bị xẻo thịt.
Vùng đất hoang chưa từng bị khai phá chặt chẽ dị thường, động tác của hắn đã trở nên đặc biệt khó khăn. Hắn đành phải nhúc nhích một chút ở bên trong cho cô chậm rãi thích ứng, cảm giác đau đớn qua đi sẽ mang đến thật nhiều cảm giác tốt đẹp. Côn thịt to lớn làm hoa huyệt căng tràn tắt nghẽn, huyệt khẩu đã bị căng thành trong suốt, giống như nó sẽ bị vỡ ra lập tức.
Được hắn đối đãi ôn nhu, đau đớn trôi qua cực nhanh, cảm giác tê dại bên trong nhục huyệt dần dần thay thế được cảm giác toan trướng, bắt đầu ngứa ngáy tê dại.
Côn thịt tăng tốc mở ra tầng lớp mị thịt, nhục căn cứng cáp mạnh mẽ tàn nhẫn bắt đầu khuếch trương bên trong, làm tiểu huyệt kiều nộn chặt chẽ bị tàng sát nặng nề, quy đầu to lớn cũng không thương tiếc chút nào mà chôn sâu vào phía trong.
Thoải mái, quá thoải mái!
Đây mới là cảm giác mất hồn cực hạn.
Hắn muốn hung hăng cắm cô, làm chết cô!