Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 268: Chương 268: Bắt đầu mới (3)




“Tổng kết lại một chút, chúng ta cần tìm 20 đầu bếp, 38 nhân viên phục vụ và 10 nhân viên tạp vụ, ba lễ tân cùng một thu ngân, đây là tính theo những nhân viên trong quán không ai rời đi, nếu như có người muốn đi thì lại thêm sau. Chúng ta tổng cộng phải tuyển hơn 70 người, đủ nhân viên, tổng số nhân viên của chúng ta sẽ vào khoảng 90 người.

“Việc tuyển người này tôi phụ trách. Những chuyện còn lại, chúng ta tiếp tục phân chia chi tiết, ngoài ra cũng đặt ra thời gian.”

Diệp Lăng Thiên lật một tờ giấy tiếp tục nói, anh đã liệt kê tất cả công việc ra, ai làm cái gì, từ nào làm xong cũng viết rõ ràng, tiếp theo chuyện phải làm chính là mỗi người dựa theo phân công mà đi làm, như thế có có tính quy luật hơn.

“Nhưng nhất thời chúng ta đi đâu tìm nhiều người như vậy?” Chu Ngọc Lâm nhíu mày hỏi.

“Cái này tôi sẽ nghĩ cách, mấy ngày này tôi sẽ tọa trấn ở đây, dán thông báo tuyển người, ngoài ra bên quán cũng tiến hành làm, còn có thời gian nửa tháng, có thể tuyển được bao nhiêu thì tuyển bấy nhiêu. Đương nhiên, cậu cũng có thể nói những tin tức này cho mọi người, trong nhà có người thân bạn bè gì, bằng lòng đến đây làm việc, có thể kêu bọn họ đến, tiền lương đãi ngộ giống như trước, tôi nghĩ chắc sẽ tương đối thu hút người khác.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói. Thật ra tuyển người là chuyện quan trọng nhất cũng là chuyện khó khăn nhất, anh để lại cho mình.

“Người trong thôn chúng em cần không?” Vương Lực mãi không nói chuyện đột nhiên nhìn Diệp Lăng Thiên nói.

“Người trong thôn các cậu muốn ra ngoài làm việc sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Người trẻ tuổi đều muốn ra ngoài, ai cũng không muốn tiếp tục ở lại đó, biết em muốn ra ngoài, rất nhiều người đều muốn đi cùng em, chỉ có điều bọn họ đối với thế giới bên ngoài không phải quá yên tâm, cho nên bảo em đi trước, đợi em trải nghiệm thấy không tồi bọn họ sẽ ra ngoài đi theo em. Chỉ cần em trở về một chuyến, sẽ có không ít người đi theo em ra ngoài.” Vương Lực chắc chắn nói.

“Cậu có thể kéo được bao nhiêu người?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“20 người chắc chắn có thể kéo ra được, cụ thể bao nhiêu em không biết, em biết mọi người có cùng cách nghĩ với em, đều không muốn ở lại nơi đó.”

“Vậy được, vậy hai ngày này cậu trở về một chuyến, chuyện thu mua bên này tạm thời để tôi và Chu Ngọc Lâm cùng nhau đi làm, lát nữa tôi dẫn cậu đi mua vé xe, ngày kia cậu trở về một chuyến.”

Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, sau đó nhìn Chu Ngọc Lâm nói: “Chỗ cậu cũng mau hỏi thử, còn có bạn bè chiến hữu nào bằng lòng đến làm thì có thể sắp xếp cho bọn họ qua đây, nếu không, tôi định sẵn danh ngạch tuyển, thật sự không được đến lúc đó tôi đến thị trường nhân lực tuyển. Nhân viên thật ra chắc chắn có thể tuyển đủ, chỉ là những gì có thể thuận tiện mọi người tôi chắc chắn đã giữ suất cho mọi người, có tầng quan hệ người thân bạn bè này, mọi người ở đây làm việc cũng sẽ càng thêm yên tâm.”

“Được rồi, hôm nay cứ thế trước đi, tiếp theo dựa theo bảng phân chia công việc mà làm.”

Diệp Lăng Thiên gập quyển sổ lại, sau đó gọi Vương Lực đi theo mình, trực tiếp dẫn Vương Lực xuống lầu đến cửa hàng điện thoại, xem thử, mua cho Vương Lực một chiếc điện thoại, đưa cho Vương Lực nói: “Chiếc điện thoại này cho cậu, lát nữa tôi dẫn cậu đi làm sim, có chuyện gì trực tiếp dùng cái này liên lạc.”

“Không, em sao có thể nhận đồ quý giá này của anh được, không cần, đợi em sau này đi làm kiếm được tiền em tự mua.” Vương Lực vội vàng từ chối.

“Cái này coi như là công ty sắm cho cậu, không có thứ này tôi sau này làm sao liên lạc với cậu? Cậu có chuyện sao liên lạc được với tôi? Cầm lấy đi. Sau khi quay về nói với mọi người, ai bằng lòng đến thì đến, có điều nhân viên phải sàng lọc một chút, chỗ của chúng ta có quy tắc, tất cả đều phải dựa theo quy tắc và nguyên tắc mà làm, phải nghe theo quản lý, chịu được vất vả, nếu như người không đáng tin thì không cần, cho dù đến tôi cũng sẽ bảo trở về.”

“Tôi muốn tìm người thật ra có thể đến thị trường nhân lực tìm, chỉ là phiền phức một chút, nhưng lại bớt nhọc lòng tốn sức. Tôi bảo cậu trở về gọi mọi người đến chỉ là muốn dùng một chút sức của mình để cải thiện cuộc sống của mọi người. Ngoài ra, Vương Lực, tôi không có để cậu đến nhà bếp, mà bảo cậu đi theo tôi, không phải có cách nghĩ gì khác, cậu là một người thông minh, đầu óc rất linh hoạt, cái cậu thiếu chỉ là kiến thức và kinh nghiệm, cậu cố gắng đi theo tôi làm việc, học nhiều nhìn nhiều, tìm hiểu nhiều thế giới bên ngoài, không lâu nữa, cậu sẽ có một phát triển tốt, cậu không thích hợp làm đầu bếp.”

Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa nói với Vương Lực, sau đó bèn dẫn Vương Lực đi làm sim, sau đó mua cho xe tàu hỏa ngày kia cho Vương Lực trở về.

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Lăng Thiên cùng Chu Ngọc Lâm gần như cả ngày đều bận bịu từ sáng đến tối, Chu Ngọc Lâm phụ trách mua đồ, Diệp Lăng Thiên phụ trách những chuyện khác. Lần này mở quán không giống lần trước, bởi vì quan điểm không giống. Lần trước thật ra chỉ là vì nuôi gia đình, không có nghĩ muốn làm giàu, mà lần này Diệp Lăng Thiên không chỉ muốn nuôi sống những người này, quan trọng hơn là, trong lòng anh vẫn luôn ghi nhớ lời hứa với Lý Vũ Hân, anh phải kiếm tiền, lời hứa 5 năm 300 tỷ luôn ở nhớ trong lòng.

Diệp Lăng Thiên sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, trực tiếp tìm một công ty quảng cáo không quá lớn của nơi này, sau khi bàn bạc rất lâu với đối phương, cuối cùng dùng cái giá 1 tỷ 5 làm phí tuyên truyền quảng cáo trong ba tháng, mà phương thức tuyên truyền và thủ đoạn quảng cáo Diệp Lăng Thiên cũng gần như tốn thời gian cùng đối phương bàn đi tính lại thật chi tiết. . Truyện Đông Phương

Sau khi Diệp Lăng Thiên bận rộn mất hai ngày, Hứa Hiểu Tinh đột nhiên gọi điện cho Diệp Lăng Thiên, tức giận bắt đầu giáo huấn Diệp Lăng Thiên.

“Anh đang ở đâu?” Ngữ khí của Hứa Hiểu Tinh bất thiện hỏi.

“Tôi ở bên quán mới.”

“Diệp Lăng Thiên, anh giỏi, chuyện lớn như mở quán mới vậy mà anh ngay cả tôi cũng không nói một tiếng, còn hại tôi ngày ngày gọi điện cho anh, nếu như không phải hôm nay gặp được Diệp Sương cùng em ấy về nhà, tôi đến bây giờ cũng còn không biết. Diệp Lăng Thiên, anh có phải con người không hả? Tôi ở trong lòng anh rốt cuộc tính là cái gì?” Hứa Hiểu Tinh trực mắng mở miệng mắng.

Diệp Lăng Thiên sờ tóc, ngại ngùng nói: “Thật ra cũng không tính là chuyện gì lớn, cô bận đi dạy, tôi cũng không muốn làm phiền cô.”

“Phải, anh thật tốt, không muốn làm phiền tôi. Hứa Hiểu Tinh tôi sợ anh làm phiền sao? Tôi nếu thật sự sợ anh làm phiền tôi tìm anh làm gì? Tôi tại sao theo anh, bám lấy anh lâu như vậy? Tôi hôm nay chỉ hỏi anh, tôi ở trong lòng anh rốt cuộc tính là cái gì?” Hứa Hiểu Tinh lần này có thể thấy là thật sự tức giận rồi.

Diệp Lăng Thiên thật sự không biết nên trả lời Hứa Hiểu Tinh thế nào, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, hoàn toàn không biết nên biểu đại thế nào. Anh cũng có thể hiểu được ý tứ trong những lời này của Hứa Hiểu Tinh, cũng có thể lý giải sự tức giận của Hứa Hiểu Tinh, nhưng, anh lại không biết nên ứng đối thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.