Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 253: Chương 253: Bị kẹt trong sơn động (2)




“Nơi này quá tối.” Lý Vũ Hân nhìn sơn động tối hù hù nói.

“Ừ, đợi lát nữa tôi đi đốt đống lửa là tốt rồi. Người cô có ướt không?” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân.

“Trên đầu không ướt, nhưng người ướt hết.” Lý Vũ Hân nói, không nhịn được lạnh run.

Diệp Lăng Thiên nhìn cô, ngoại trừ trên mặt cô không có nước, trên người căn bản đã ướt sạch rồi, thử nghĩ một lát, mưa to như vậy, quật cho không mở mắt nổi, còn chạy trong mưa, chỉ dựa vào đệm ngồi sao có thể không ướt chứ? Vốn là ăn mặc mỏng manh, ngâm nước mưa như vậy, quần áo mỏng manh liền dán chặt hết lên thân thể cô, không chỉ xuyên thấu, hơn nữa, dường như đường cong thân thể cô đều hoàn toàn bày ra trước mắt Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên vừa nhìn Lý Vũ Hân liền có chút không thu được ánh mắt, không thể trách anh có vấn đề, đụng tới bất kỳ người đàn ông nào gặp phải tình huống thế này, đối phương còn là một đại mỹ nữ siêu cấp như Lý Vũ Hân, đều sẽ không cách nào tự khống chế.

Lý Vũ Hân cảm thấy được ánh mắt có chút nóng bỏng của anh, cúi đầu nhìn, mắt liền đỏ lên, vội dùng tay ôm chặt trước ngực mình, phẫn nộ mắng Diệp Lăng Thiên: “Anh lưu manh, còn nhìn.”

Diệp Lăng Thiên cực kỳ ngượng ngùng thu lại ánh mắt, nói: “Cô ngồi ở đây đi, tôi đến xe cầm bộ quần áo của cô tới. Nhìn bộ dáng này, mưa sẽ không tạnh ngay, cho dù tạnh, đường cũng trơn, chúng ta cũng không cách nào đi. Tối nay hai chúng ta có khả năng phải qua đêm ở nơi này. Trời lạnh, nếu không thay quần áo, nhất định sẽ cảm. Lát nữa tôi nghĩ cách tìm củi tới đốt đống lửa.” Diệp Lăng Thiên nói xong không đợi Lý Vũ Hân nói chuyện liền xông ra ngoài, thực ra anh là vì ngượng ngùng, hơn nữa, vốn uống không ít rượu, hơi men đã hoàn toàn bốc lên đầu, độ cồn vốn tê liệt thần kinh, khiến người ta không cách nào quá lý trí, thêm nữa lại nhìn thấy một màn máu nóng như vừa rồi, Diệp Lăng Thiên cảm thấy trong lòng mình có một ngọn lửa đang thiêu đốt, anh biết nguyên nhân là gì, nếu không ra ngoài tỉnh táo một chút, tiếp tục đối diện với dáng vẻ thế này của Lý Vũ Hân, anh thật sự sợ mình sẽ làm ra chuyện gì không nên làm.

“Anh khoác cái này lên đi.” Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên nhảy xuống, vội cầm đệm ngồi mình đang ngồi gọi anh, nhưng mưa quá to, tiếng cũng quá lớn, Diệp Lăng Thiên căn bản không nghe thấy.

“Thật là đồ ngốc, còn đỏ mặt, rất xấu hổ sao.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên chạy xa, không nhịn được cười nói, lại không biết, mặt cô còn đỏ hơn Diệp Lăng Thiên nhiều.

Diệp Lăng Thiên chạy như điên, nước mưa không ngừng đập lên người anh, toàn thân anh sớm đã ướt đẫm. Diệp Lăng Thiên chạy tới xe, tìm thấy túi du lịch Lý Vũ Hân đựng quần áo, trực tiếp vác ra, sợ bị ướt, lại lấy một tấm đệm ghế, bao túi du lịch lại, sau đó vác lên vai.

Về tới trong động, Diệp Lăng Thiên đưa túi cho Lý Vũ Hân, không dám nhìn cô quá lâu, trực tiếp nói: “Cô thay quần áo đi, tôi ra ngoài tìm củi đốt lửa.”

“Anh đừng đi.” Lý Vũ Hân kéo Diệp Lăng Thiên xoay người muốn đi lại.

“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên quay đầu hỏi.

“Anh đợi tôi thay quần áo rồi hãy đi, tôi…không dám một mình thay quần áo ở đây, nếu có người tới thì làm sao?” Lý Vũ Hân đỏ mặt nói.

“Nơi này không có ai tới.” Diệp Lăng Thiên nói, lập tức nghĩ tới quả thực không thỏa đáng, bèn nói: “Vậy tôi đi xuống canh chừng, cô thay xong gọi tôi.”

“Mưa to như vậy anh đi xuống làm gì? Dầm mưa à? Anh…cứ ngồi ở cửa động, ngồi ở đó, đưa lưng về phía tôi, không cho nhìn trộm, tôi không nói xong thì anh không được quay đầu, nghe thấy chưa? Nếu không, tôi giết anh.” Lý Vũ Hân cực kỳ xoắn xuýt do dự, cuối cùng mới nghĩ ra một cách không tính là cách như vậy.

Diệp Lăng Thiên cười cười, giết anh dường như đã trở thành câu cửa miệng của Lý Vũ Hân rồi.

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu đồng ý, trực tiếp ngồi ở cửa động, lấy ra hơn nửa cây thuốc vừa lấy trong xe tới, lấy ra một gói dùng bật lửa châm hút.

Thuốc trên người trước đó sớm đã bị nước mưa làm ướt. Cây thuốc này là anh mua ở thành phố A trước khi đi. Thật may đã mua, nếu không, ở nơi quỷ quái này một đêm thật sự không có nơi mua thuốc.

Lý Vũ Hân đứng sau lưng Diệp Lăng Thiên thật lâu, xác định anh không có dáng vẻ muốn quay đầu mới chậm rãi đi vào trong động, nhưng càng vào trong càng tối, cô cực kỳ sợ hãi, cho nên chỉ đi vài bước liền không dám đi vào nữa. Cô rất xoắn xuýt, một mặt vì phải thay quần áo, đương nhiên phải cách người đàn ông Diệp Lăng Thiên càng xa càng tốt, nhưng mà, bên trong quá tối, vô cùng khủng bố, cô lại muốn cách Diệp Lăng Thiên càng gần càng tốt, cách càng gần càng có cảm giác an toàn. Cuối cùng, cô chỉ đứng sau lưng cách Diệp Lăng Thiên hơn một mét cẩn thận thay quần áo, mắt nhìn chằm chằm anh không chớp, chỉ cần Diệp Lăng Thiên dám quay đầu, cô liền có thể lấy quần áo bao mình lại ngay lập tức.

Trong lòng Diệp Lăng Thiên cũng rất loạn, anh biết sau lưng mình có một đại mỹ nữ đang thay quần áo, chỉ cần là đàn ông đều sẽ muốn nhìn lén phía sau, nhưng Diệp Lăng Thiên không có, đây là đấu tranh giữa lý trí và kích động, còn may ý chí Diệp Lăng Thiên kiên định, anh không thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy, cho dù là trong tình huống đã uống nhiều rượu. Chỉ là, nghe thấy tiếng Lý Vũ Hân thay quần áo loạt soạt sau lưng, thần kinh anh không ngừng tiếp nhận kích thích và tra tấn, đa số đàn ông hẳn đã từng có loại trải nghiệm này.

Chạy xong thân thể nóng lên, sau khi ngồi đây nghỉ một lát, nhiệt lượng biến mất, thân thể lại hoàn toàn ấm ướt, một cơn gió thổi tới, Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được hắt xì, trên người có chút rùng mình.

Chỉ là, trong bầu không khí bình tĩnh này, cái hắt xì của anh dọa Lý Vũ Hân đang thay quần áo được một nửa ở phía sau dùng tốc độ nhanh nhất bao chặt thân thể lộ ra của mình lại. Sợ hãi nhìn Diệp Lăng Thiên, thấy anh không có động tác gì mới tức giận mắng: “Anh đang làm gì? Anh có chán không.”

“Tôi chỉ là không nhịn được hắt xì thôi, quả thực không muốn làm gì cả.” Diệp Lăng Thiên có chút bất đắc dĩ nói, đồng thời cũng cảm thấy rất vui vẻ, lần đầu tiên cảm thấy Lý Vũ Hân thực ra cũng đáng yêu như vậy.

“À, có phải anh cảm rồi không? Lát nữa anh cũng lấy quần áo thay đi, sẽ cảm đó, anh dầm mưa lâu như vậy.” Lý Vũ Hân biết mình trách lầm Diệp Lăng Thiên, có chút đỏ mặt tía tai ngại ngùng nói, đồng thời cực kỳ quan tâm anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.