Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 85: Chương 85: “chồng” của tôi (6)




Vài ngày sau, Diệp Lăng Thiên cuối cùng cũng chờ được tin vui, tình trạng của Diệp Sương cuối cùng cũng có bước cải thiện rõ rệt, các chức năng cơ thể cũng được cải thiện nhanh chóng. Vì vậy, bệnh viện đã thông báo cho Diệp Lăng Thiên chuyển Diệp Sương sang phòng bệnh bình thường.

Việc chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh bình thường là một bước ngoặt lớn đối với tình trạng bệnh của Diệp Sương, điều này cho thấy bệnh tình của Diệp Sương không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa, chỉ cần sau này tiếp tục điều trị là được rồi.

Diệp Lăng Thiên nghe được tin tức không nhịn được nơi nước mắt, từ khi kiểm tra ra Diệp Sương bị bệnh đến nay đã mấy tháng rồi, mặc dù Diệp Lăng Thiên luôn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng lòng chưa hề có giây phút nào buông lỏng. Tận đến lúc này, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng.

Bác sĩ vừa gọi điện cho Diệp Lăng Thiên, Hứa Hiểu Tinh đã gọi điện thoại đến, cô ấy cũng nói cho Diệp Lăng Thiên tin tức này, có vẻ như còn vui mừng hơn cả Diệp Lăng Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, đi cùng tôi đến trung tâm mua sắm, nhanh lên, lát nữa tôi còn phải đến tập đoàn mở cuộc họp.” Lúc này, Lý Vũ Hân vội vàng ra khỏi văn phòng nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó đi theo Lý Vũ Hân ra ngoài, lái thẳng xe đến trung tâm thương mại. Lý Vũ Hân vào một cửa hàng đồng hồ nổi tiếng, cẩn thận lựa chọn rất lâu, cuối cùng đưa cho Diệp Lăng Thiên một hộp đồng hồ được đóng gói rất đẹp mắt, vừa đi vừa nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh đưa tôi về tập đoàn mở cuộc họp trước. Sau đó anh giúp tôi đến chỗ dịch vụ chuyển phát nhanh gửi món hàng này đến nước B. Đây là địa chỉ bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh ”.

“Nhớ là cần dùng chuyển phát nhanh, giao hàng càng sớm càng tốt. Anh hỏi xem công ty chuyển phát nhanh nào có chuyển phát quốc tế. Làm phiền anh, nửa tháng nữa là sinh nhật anh ấy, sáng nay tôi vốn định tự mình đi gửi nhưng lại có một cuộc họp tạm thời không thể vắng mặt, mà món đồ này nếu không gửi đi hôm nay thì không có gì đảm bảo rằng anh ấy sẽ nhận được vào đúng ngày sinh nhật của mình, vì vậy tôi chỉ có thể làm phiền anh.”

Diệp Lăng Thiên biết anh ấy trong lời Lý Vũ Hân nói là ai, đó chính là bạn trai của cô ấy, Tiểu Tuấn Tuấn trong miệng Hứa Hiểu Tinh.

Diệp Lăng Thiên gật đầu nói: “Không sao, gửi xong tôi sẽ trở lại tập đoàn đón cô.” Nói xong, Diệp Lăng Thiên cầm lấy chiếc đồng hồ rất có giá trị và địa chỉ cô ấy viết trên giấy.

“Không quan trọng hết bao nhiêu tiền, anh nhất định phải đảm bảo giao trong thời gian ngắn nhất, bảo bọn họ bảo đảm tuyệt đối không được quá nửa tháng, nếu không, sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.” Lý Vũ Hân ở trên xe lại nhấn mạnh.

“Ừ.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Ngoài ra, bảo họ đóng gói cẩn thận chắc chắn, ngàn vạn lần đừng làm nó vỡ hư.” Lý Vũ Hân lại nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân không phải là người nhiều lời, hôm nay đột nhiên nói nhiều như vậy chỉ có thể cho thấy cô ấy rất yêu bạn trai của mình.

Diệp Lăng Thiên lại gật đầu một lần nữa, sau đó đưa Lý Vũ Hân đến phòng hội nghị họp. Sau đó, anh lại quay lại và bắt đầu tìm kiếm các công ty chuyển phát nhanh khắp nơi. Có rất nhiều công ty chuyển phát nhanh, nhưng không nhiều công ty chuyển phát quốc tế. Tất nhiên, chuyển phát bình thường cũng có chuyển phát quốc tế. Nhưng thật đáng tiếc, Lý Vũ Hân không thích người ta chậm chạp.

Diệp Lăng Thiên lái xe một vòng, may mắn là thành phố A là một thành phố lớn, không quá khó để tìm được một công ty chuyển phát nhanh có chuyển phát quốc tế, sau hơn một tiếng đồng hồ, anh đã tìm được một công ty. Sau khi người ta kiểm tra cẩn thận món đồ và các hóa đơn khác nhau, Diệp Lăng Thiên bắt đầu điền vào mẫu đơn. Sau đó anh mới biết tên thật của bạn trai Lý Vũ Hân là Từ Tuấn.

Sau khi sắp đặt mọi thứ ổn thỏa, Diệp Lăng Thiên theo lời Lý Vũ Hân đã nói dặn đi dặn lại công ty chuyển phát nhanh phải đóng gói hàng thật cẩn thận và đảm bảo rằng hàng sẽ được giao trong vòng hai tuần.

Nhìn thời gian, cuộc họp của Lý Vũ Hân hiển nhiên còn lâu nữa mới kết thúc, tranh thủ lúc này, Diệp Lăng Thiên lái xe thẳng đến bệnh viện, lúc đến phòng chăm sóc đặc biệt mới biết Diệp Sương đã được chuyển về phòng bệnh bình thường. Diệp Lăng Thiên vội vã đến phòng bệnh, Hứa Hiểu Tinh đang ngồi trên giường bệnh gọt xoài cho Diệp Sương ăn.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lăng Thiên lại cảm động.

“Cô giáo Hứa, cô cũng ở đây à.” Diệp Lăng Thiên bước tới, cười nói với Hứa Hiểu Tinh.

“Anh, anh đến rồi.” Diệp Sương vui vẻ nói.

“Anh vừa gọi tôi là gì? Anh còn nhớ anh đã hứa gì với tôi không?” Hứa Hiểu Tinh tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên sửng sốt, sau đó mới lúng túng nói: “Cái đó, Hiểu Tinh, sao cô lại ở đây?”

“Anh, sao anh cứ hỏi như vậy? Anh không có ở đây, nếu không phải có chị dâu luôn ở bên em thì em sẽ nhàm chán chết đi được. Anh nên cảm ơn chị dâu chứ, đúng không, chị dâu.” Diệp Sương vừa cười vừa cong miệng nói với Hứa Hiểu Tinh.

“Chờ đã, em vừa rồi gọi cô ấy là gì? Chị dâu? Có ý gì?” Diệp Lăng Thiên trợn tròn hai mắt nhìn Diệp Sương.

“Ôi chao, anh đừng giả bộ nữa, hai người vẫn luôn giấu em chuyện này. Em nói cho anh biết, em đã sớm biết chuyện này rồi. Anh nhìn đi, đây là bạn học của chúng em đã chụp ảnh hai người gửi lên diễn đàn trường và facebook đấy, nhìn thoáng qua là em đã biết rồi, em nói này anh trai, hai người đúng là không tử tế, lại giấu em chuyện lớn như vậy.”

Diệp Sương lấy điện thoại ra, mở facebook của mình rồi tìm hai tấm ảnh đưa cho Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, cầm điện thoại lên nhìn mà choáng váng, chỉ thấy trên bức ảnh chụp mình cầm một bó hoa bước vào tòa nhà văn phòng của trường học, sau đó Hứa Hiểu Tinh cũng cầm trên tay bó hoa lớn như thế đi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Còn có rất nhiều ảnh chụp lúc hai người lên xe.

Hơn nữa, lại có thêm nhiều người để lại lời nhắn, đa số đều bày tỏ sự tiếc nuối, nói rằng nữ thần bị bắt đi thế này, buồn quá, … Đương nhiên cũng không thiếu những lời chúc phúc.

Xem đến đây, Diệp Lăng Thiên to cả đầu.

Đưa điện thoại cho Diệp Sương, sau đó nói: “Diệp Sương, chuyện này chỉ là hiểu lầm, anh…”

Diệp Lăng Thiên còn chưa nói xong đã bị Diệp Sương cắt ngang, nói: “Ôi chao anh, hiểu lầm cái gì chứ, chị dâu người ta đã thừa nhận rồi, đàn ông đàn ang như anh có cái gì phải xấu hổ, hơn nữa đây đều là bằng chứng sắt đá mà anh còn nói cái gì mà hiểu lầm với hiểu lầm chứ. Sao nào? Hai người định chơi đùa cả đời mà không nói cho em biết sao?”

“Em nói cho anh biết, em đã nói với mọi người rằng người đàn ông trong ảnh là anh trai em, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ em chết đi được. Anh không biết dâu, chị dâu là nữ giáo viên xinh đẹp nhất trường chúng ta. Chỉ cần là tiết học của chị dâu, lần nào cũng kín hết các chỗ trống, nếu không thì chỉ có tư cách đứng bên cửa sổ mà nghe thôi, tuy nhiên đại đa số đều không nghe vào đầu bài học mà là đến học chỉ để nhìn chị dâu thêm một lúc thôi. Vì thế em có thể thầm vui vẻ. Dù sao thì em cũng vô cùng vui vẻ, anh trai, chị dâu, em thật lòng cầu chúc hai người hạnh phúc, anh có thể tìm được chị dâu thì em yên tâm rồi. Em nghĩ nếu mẹ biết cũng sẽ rất vui.”

Diệp Sương thật lòng vui mừng, cô luôn hy vọng Diệp Lăng Thiên có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, bây giờ Diệp Lăng Thiên không chỉ tìm được bạn gái, mà còn là nữ thần Hứa Hiểu Tinh, cô giáo Hứa mà cô luôn kính trọng, có thể nghĩ trong lòng Diệp Sương có bao nhiêu vui mừng.

Diệp Lăng Thiên muốn nói gì đó, nhưng nhìn Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh đều đang nhìn mình, không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, cuối cùng chỉ có thể lẳng lặng nói: “Tôi cũng lười nói với hai người, nói xem, bác sĩ nói thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.