Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 158: Chương 158: Kinh doanh đồ Nướng (1)




Nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh nhắc đến Diệp Lăng Thiên thì mặt cậu lại hớn hở, Lý Vũ Hân liền không nhịn được mà tức giận nói: “Đây đều là do anh ta tự tìm, tớ đã kêu anh ta ở lại công ty làm việc, tiền lương cùng với đãi ngộ cao như vậy mà anh ta lại không muốn, đây không phải là tự mình tìm đường chết hay sao? Cho dù anh ta có chết đói thì cũng là do tự anh ta thôi.”

Sau khi Hứa Hiểu Tinh nghe thấy thì nhìn về phía Lý Vũ Hân, ánh mắt cũng hơi phẫn nộ, nhìn Lý Vũ Hân rồi nói: “Vũ Hân, lời nói này của cậu có phải hơi quá đáng rồi không?”

“Tớ quá đáng hả? Tớ lại không cảm thấy quá đáng, cậu nói xem có đúng hay không. À đúng rồi, tớ biết anh ta là vì lòng tự tôn của anh ta, nghĩ là đi làm ở công ty có được một mức tiền lương cao như vậy là do dính được ánh sáng của tớ, thế nhưng mà trên đời này tự tôn đáng giá được mấy đồng tiền? Ngay cả cuộc sống cơ bản của mình cũng không có cách nào đảm bảo được thì lấy cái gì để nói chuyện tôi nghiêm?”

“Hơn nữa, tôn nghiêm cũng không phải là do người khác cho, mà là do mình tìm được. Chỉ cần anh ta đủ cố gắng, có năng lực như thế, cho dù hiện tại người khác nói cái gì, nhưng chỉ cần sau khi anh ta đạt được thành tích ở trong công ty thì có ai lại nói anh ta nữa? Nói tóm lại, anh ta chính là một người đàn ông sĩ diện không có tính cầu tiến, tớ thật sự không biết là cậu nhìn trúng anh ở điểm nào nữa.” Lý Vũ Hân vẫn tức giận như cũ mà nói, cô cũng không biết tại sao mình lại có thể nói Diệp Lăng Thiên không đáng một đồng như thế.

“Lý Vũ Hân, hôm nay cậu thật sự nói quá đáng rồi đó. Lăng Thiên chính là loại người mà cậu nói ư, vì cứu cậu mà ngay cả mạng anh ấy cũng không cần, vậy mà cậu lại nói ra những lời nói này. Lý Vũ Hân, tớ không biết kể từ khi nào cậu lại biến thành một người như thế này. Còn nữa, tớ thích anh ấy là việc của tớ, cho dù anh ấy không còn gì khác, nghèo đến nỗi có một ngày đi xin cơm ở trên đường thì Hứa Hiểu Tinh tớ vẫn yêu anh ấy như cũ. Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói, sau đó trực tiếp đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình, không tiếp tục để ý tới Lý Vũ Hân nữa.

Lý Vũ Hân ngơ ngác nhìn Hứa Hiểu Tinh, cô cũng rất hối hận. Với lại mấy lời nói này căn bản của không phải là ý nghĩa của cô, cô chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên yêu thương nhau thì lại đột nhiên có một bụng lửa giận, liền nhịn không được mà muốn mắng Diệp Lăng Thiên. Kết quả là nói một mạch những câu không lựa lời mà nói, thật ra thì sau khi nói xong, bản thân cô cũng cảm thấy bắt đầu hối hận.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên lại đi ra ngoài một lần nữa, bận đến giữa trưa mới về đến nhà, chỉ là khi trở lại thì chạy một chiếc xe ba bánh cũ kỹ xiêu vẹo về nhà, trên chiếc xe ba bánh có chở một vài cây giá đỡ gì gì đó. Diệp Lăng Thiên đậu chiếc xe ba bánh ở dưới lầu, sau đó một mình ôm giá đỡ đến hành lang ở cửa nhà mình, không hề mất chút sức lực nào mà lắp ráp lại cái kệ nướng này, cũng rất lớn, cũng giống với mấy kệ nướng được nhìn thấy ở các quầy đồ nướng ở bên ngoài. Sau đó Diệp Lăng Thiên lại lấy ra một túi lớn gồm nhiều loại nguyên liệu thịt nướng và gia vị mà anh đã mua được, rồi bắt đầu nhóm than.

Anh là một người làm việc gì cũng rất nghiêm túc, học hỏi kinh nghiệm và mò mẫm quy tắc gần một tuần lễ, một tuần lễ tiếp theo Diệp Lăng Thiên dự định luyện tập ở trong nhà của mình. Có làm như thế nào cũng phải luyện được kỹ năng nướng thịt, kết quả là Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài mua một chiếc xe ba bánh cũ kỹ được sử dụng cho vận chuyển hàng ngày, còn kệ nướng là mua ở một cửa hàng chuyên làm giá đỡ. Tuy nhiên cả thành phố cũng chỉ có một hoặc là hai cửa hàng chuyên làm kệ nướng như thế này, làm Diệp Lăng Thiên đi từ sáng đến trưa mới tìm được.

Làm cái gì cũng phải có hiểu biết, một chuyện nhóm than đơn giản cũng làm Diệp Lăng Thiên bận bịu đến nửa tiếng đồng hồ mới làm xong, tiếp theo Diệp Lăng Thiên liền bắt đầu nướng đồ nướng một mình ở trên hành lang, vừa nướng vừa không ngừng lật quyển vở, dựa theo những gì ghi chép mà chú ý đến một vài lưu ý rồi bắt đầu nướng. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên làm cái này ở hành lang, đa số mọi người đều sẽ dừng lại đứng xem. Diệp Lăng Thiên cũng không vội, cho dù là ai đi đến thì cũng sẽ cho một xâu nguyên liệu đã được nướng chín cho người đó, chờ người ta ăn xong rồi thì sẽ hỏi thử xem hướng như thế nào. Lúc mới đầu, lượt thứ nhất Diệp Lăng Thiên nướng có mùi vị cực kỳ không ngon, hơn nữa bề ngoài cũng xem xém, sau một buổi chiều làm quen, mấy lượt ở phía sau cũng dần dần có chút hương vị.

Buổi chiều, Diệp Sương trở về từ trường học, vừa về đến nhà thì nhìn thấy Diệp Lăng Thiên vẫn còn đang nướng đồ nướng ở trên hành lang, Diệp Sương lập tức mở to hai mắt nhìn, nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi: “Anh, anh lấy cái kệ nướng lớn như thế này từ đâu ra vậy?”

“Sáng hôm nay đã đi ra ngoài mua đó, em đi vào rửa mặt nhanh đi, tối nay chúng ta cùng ăn đồ nướng.” Diệp Lăng Thiên cười cười nói.

“Không phải, anh, gần đây anh đam mê thịt nướng hả, ngày nào cũng đi ra ngoài ăn còn chưa đủ hay sao, còn cố ý mua một cái kệ nướng lớn như thế để về nhà tự mình nướng ăn?” Diệp Sương mở to hai mắt nhìn hỏi.

Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương một chút rồi không nói gì, chỉ kêu Diệp Sương đi vào rửa mặt, sau đó mình thì nhanh nhẹn lấy một xâu thịt dê nướng cuối cùng đã được nướng chín ở bên trong, dùng một cái mâm lớn đựng đồ nướng rồi đi vào trong phòng, kêu Diệp Sương rồi nói: “Đến đây ăn đồ nướng thôi, nhanh chóng ăn đi, tối nay chúng ta sẽ không làm cơm đâu.”

“Anh, gần đây có chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh đột nhiên lại thích ăn đồ nướng như thế chứ?” Diệp Sương hỏi.

Diệp Lăng Thiên cũng không trả lời Diệp Sương, đưa một xâu thịt nướng qua cho Diệp Sương, hỏi: “Em ăn trước đi, ăn xong thì nói cho anh biết hương vị như thế nào, so sánh xem kém bao nhiêu so với hương vị ở bên ngoài bán.”

Diệp Sương vẫn thắc mắc mà nhìn Diệp Lăng Thiên như cũ, nhận lấy xâu thịt nướng Diệp Lăng Thiên đưa qua rồi cắn một cái, cẩn thận thưởng thức, sau đó nói: “Gia vị đã thấm vào rồi, nhưng mà cảm giác thịt này dai quá đi, có phải là anh đã nướng quá lâu hay không vậy?”

“Vậy hả? Chắc có lẽ là vậy đó, lần sau phải chú ý một chút, em lại ăn thử đi rồi cho một chút ý kiến.” Diệp Lăng Thiên lại cầm lấy một cái đùi gà đưa cho Diệp Sương.

Đối với loại “yêu thích đặc biệt” này của Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương cũng không thể tránh được, chỉ có thể tiếp tục ăn đồ nướng có mùi vị không tốt cho lắm, đồng thời nói toàn bộ ý kiến của mình ra. Chỉ là làm cho Diệp Sương không hiểu là sự yêu thích đối với đồ nướng của Diệp Lăng Thiên đã đến tình trạng điên cuồng, gần như là ngày nào Diệp Sương cũng ăn đồ nướng, chỉ là Diệp Sương cũng cảm thấy đồ nướng của Diệp Lăng Thiên nướng càng ngày ăn càng ngon. Lúc bắt đầu thì có chút mùi vị đó, đến cuối cùng ngay cả Diệp Sương cũng không thể không thừa nhận ăn đồ nướng do Diệp Lăng Thiên nướng đều có hương vị ngon hơn với đa số với mấy quán đồ nướng ở bên ngoài.

Diệp Lăng Thiên luyện tập không ngừng nghĩ kỹ thuật nướng đồ ăn, mấy ngày nay gần như là anh không làm chuyện gì cả, tất cả đều bận rộn ở chuyện này. Chỉ là dần dần bản thân anh cũng mê muội vào trong đó, cũng cảm thấy thật ra công việc làm đồ nướng cũng là một chuyện rất thú vị. Diệp Lăng Thiên là một người cầu toàn hoàn mỹ, đối với bất cứ chuyện gì, lúc đầu hương vị đồ nướng đã rất tốt, nhưng mà anh lại không thấy thỏa mãn, tự mình cứ nướng đi nướng lại, nếm thử đi thử lại, thẳng cho đến khi tự mình cảm thấy hương vị quả thật đã không thể chê vào đâu được thì mới dừng tay lại. Cứ như vậy, Diệp Lăng Thiên đã bận rộn đủ một tuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.