Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 328: Chương 328: Yêu và không yêu (1)




Khi Diệp Lăng Thiên vừa mua thức ăn xong chuẩn bị về nhà thì không ngờ lại nhận được điện thoại của Hứa Hiểu Tinh…

“Anh ở đâu?” Hứa Hiểu Tinh ở đầu dây bên kia hỏi thẳng Diệp Lăng Thiên.

“Tôi mới mua thức ăn xong, đang ở dưới lầu.” Diệp Lăng Thiên trả lời.

“Đứng ở chỗ đó chờ tôi, tôi sẽ tới ngay. Tôi có chuyện cần tìm anh, đừng lên lầu.” Hứa Hiểu Tinh nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Lăng Thiên ngẩn ra, sau đó ngồi xuống trong vườn hoa nhỏ dưới lầu của tiểu khu, đợi được mười phút thì thấy xe của Hứa Hiểu Tinh chạy vào, đậu ở phía bãi xe.

“Diệp Lăng Thiên, anh đã biết chuyện kia là do anh ta giở trò từ trước rồi đúng không?” Hứa Hiểu Tinh tức giận hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Cái gì?” Diệp Lăng Thiên không rõ Hứa Hiểu Tinh đang hỏi gì.

“Cửa hàng trước đó của anh, anh đã sớm biết sở dĩ cửa hàng kia đóng cửa tất cả là bởi vì Văn Vũ, đều là do Văn Vũ giở trò, có đúng không?” Hứa Hiểu Tinh giận đùng đùng hỏi.

Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh một hồi, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Tại sao anh không nói cho tôi biết? Tại sao từ đầu đến cuối anh đều không nói cho tôi biết? Anh xem tôi là kẻ ngu sao? Hay là anh cảm thấy tôi không có tư cách biết những chuyện này?”

“Ai làm có quan trọng như vậy sao? Không quan trọng. Mặc kệ là Văn Vũ làm hay Võ Vũ làm thì kết quả cũng chẳng khác nhau, tôi cũng phải dọn ra ngoài.” Diệp Lăng Thiên khẽ nói.

“Có thể giống nhau sao? Tại sao Văn Vũ muốn hại anh, anh đâu phải là kẻ ngốc, tôi sẽ không biết sao? Còn không phải đều là vì tôi sao? Tại sao anh không nói cho tôi biết?”

“Đây chính là nguyên nhân tôi không nói cho cô biết.”

Hứa Hiểu Tinh ngẩn ra, hiểu rõ ý của Diệp Lăng Thiên lập tức không nói được gì nữa.

“Hóa ra nguyên nhân khiến cửa hàng trước đóng cửa đều là bởi vì tôi.” Hứa Hiểu Tinh cười thê thảm.

“Không liên quan gì đến cô. Anh ta muốn làm tôi xấu hổ, tôi cũng hết cách. Anh ta có rất nhiều tiền đồng thời cũng sẵn sàng dùng tiền để hất tôi ra đó là tự do của anh ta. Hơn nữa tôi phải cảm ơn anh ta, nếu không phải anh ta ép tôi không chỗ nương thân thì tôi sẽ không quyết tâm mở cửa hàng này. Quy mô và lợi nhuận của cửa hàng này nhiều gấp năm sáu lần cửa hàng trước, nhờ đó đã khẳng định quyết tâm đi luôn con đường này của tôi. Đối với tôi mà nói những chuyện này chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. Chỉ là với tư cách là bạn bè tôi nhắc nhở cô một chút, tuy con người của anh ta có học vấn cao, gia đình có tiền, bề ngoài cũng đẹp mã nhưng cách làm người của anh ta có vấn đề. Nếu có thể lựa chọn, tôi cảm thấy tốt nhất là cô nên cách xa anh ta một chút. Anh ta chắc chắn không phải là đối tượng yêu đương thích hợp đâu. Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.”

Sau khi nghe Diệp Lăng Thiên nói, Hứa Hiểu Khánh ngẩn ra một hồi, sau đó mới hỏi: “Có phải anh nghe nói gì rồi không?”

“Tôi chưa nghe nói gì cả, chỉ là nhắc nhở cô một chút mà thôi, đương nhiên cũng chỉ nhắc nhở, còn lựa chọn ai là tự do của cô.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục lạnh nhạt nói nhưng Hứa Hiểu Tinh lại nghe ra được cảm giót chua xót từ trong lời nói của anh.

“Diệp Lăng Thiên anh cũng có lúc không dám nói thật à? Anh đã nghe nói gì thì cứ nói ra đi, có gì mà phải giấu giấu giếm giếm chứ.” Hứa Hiểu Tinh cười chế nhạo.

“Hôm nay Diệp Sương trở về nói cho tôi biết, nói là có người tặng hoa cho cô, sau đó cô còn lên xe của anh ta. Tôi đoán người này chắc chắn là Văn Vũ đúng không? Bình thường tôi nhìn người rất chuẩn, con người Vũ Văn này rất nhỏ mọn, lòng dạ đen tối. Hơn nữa cũng hơi khôn ngoan cho nên cô tốt nhất đừng quá gần gũi với anh ta, nếu không sau này có thể cô sẽ hối hận.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.

“Vậy tôi nên ở với ai? Với anh sao? Nhưng anh có muốn tôi không?” Hứa Hiểu Tinh lại chế nhạo.

Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, cảm nhận được vẻ đau khổ trong lòng cô, một lúc sau anh mới đứng lên nói: “Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô. Đương nhiên, cô quyết định thế nào là chuyện của cô. Có lẽ, anh ta thật sự đối xử tốt với cô, cô sẽ rất hạnh phúc cũng không chừng. Tôi phải lên lầu trước nấu cơm đây.”

Diệp Lăng Thiên nói xong liền chuẩn bị rời đi bước vào khu nhà ở.

“Sáng nay khi đi làm, tôi tình cờ gặp người bạn đó, người đã cho chúng ta thuê mặt bằng cửa hàng. Hai chúng tôi lại nói về chuyện này. Anh ấy nói với tôi rằng lần trước người muốn cửa hàng là cậu chủ của tập đoàn quốc tế Tinh Huy, mà tập đoàn quốc tế Tinh Huy là của ba Văn Vũ. Tới lúc này tôi mới biết được hết thảy mọi chuyện là do Văn Vũ giở trò. Buổi chiều tôi phải đi dạy cho nên tôi gọi điện thẳng cho Văn Vũ, bảo anh ta buổi chiều đến trường học tìm tôi, tôi chuẩn bị tìm anh ta giải thích chuyện này. Còn về chuyện ngồi xe của anh ta chẳng qua là muốn tìm một chỗ để nói chuyện mà thôi. Anh ta nói với tôi anh đã sớm biết anh ta giở trò nhưng cuối cùng anh vẫn là thỏa hiệp, chứng tỏ anh là một người đàn ông không đáng giao phó cả đời. Tôi đã tát anh ta một bạt tai rồi xuống xe, chỉ vậy thôi.” Hứa Hiểu Tinh đứng sau lưng Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên ngơ ngác đứng ở đó hồi lâu mới nói: “Cô không cần giải thích những chuyện này với tôi.”

“Đúng đấy, tại sao tôi phải giải thích với anh? Anh là gì của tôi chứ? Anh lên giường với ai cũng có thể không nói cho tôi biết, tôi chẳng qua chỉ là ngồi lên xe người khác mà thôi, tại sao tôi phải giải thích với anh chứ?” Hứa Hiểu Tinh vẫn cười mỉa mai, nước mắt suýt chút nữa đã chảy ra ngoài.

“Chỉ là, Diệp Lăng Thiên, tại sao anh lại để tôi biết chuyện này khi tôi đã quyết định hoàn toàn quên anh, khiến tôi cảm thấy mình nợ anh một lần nữa chứ? Tại sao vậy?” Hứa Hiểu Tinh đau lòng nói.

“Cô không nợ tôi gì cả. Cửa hàng đó vốn là do một tay cô gầy dựng cho tôi. Lúc mở cửa hàng tôi không mất tiền mà còn kiếm được tiền, kiếm được kinh nghiệm cũng kiếm được nhân viên. Tôi nên cảm ơn cô mới phải. Còn về Văn Vũ, nói ra chuyện này là có liên quan đến tôi, thật sự không liên gì nhiều đến cô. Người mà anh ta muốn đối phó là tôi. Bởi vì tôi không đồng ý với yêu cầu của anh ta cho nên anh muốn trả thù tôi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi giải thích.

“Yêu cầu gì?”

“Anh ta cho tôi ba mươi tỷ hình như ba mươi tỷ hoặc nhiều hơn thế, cụ thể bao nhiêu thì tôi cũng không nhớ rõ. Tôi không đồng ý cho nên anh ta muốn phá hủy cửa hàng của tôi, khiến tôi không cách nào sống được, cuối cùng không thể không chấp nhận điều kiện của anh ta, chính là như vậy.”

“Cho anh ba mươi tỷ để làm gì? Rời khỏi tôi?” Hứa Hiểu Tinh hỏi lại lần nữa.

“Gần như là ý này.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Cho nên nói con người anh rất ngốc. Ba mươi tỷ, thật ra không cần một xu anh cũng sẽ vứt bỏ tôi, đúng không? Cần gì phải tốn món tiền oan uổng kia chứ? Anh cũng thật là ngốc, dù sao anh cũng không muốn ở bên cạnh tôi, tại sao không lấy ba mươi tỷ đó chứ? Ba mươi tỷ không phải là tiền sao?” Hứa Hiểu Tinh lại nói nữa.

Trái tim của Diệp Lăng Thiên đột nhiên đau nhói khi nghe những lời chỉ trích của Hứa Hiểu Tinh, anh cũng biết thật ra trong lòng cô còn đau hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.