Tổng Tài Nghĩ Quá Nhiều

Chương 34: Chương 34




Edit: Ngạc Tuyết

Thẩm Trạch Nhiên kéo thùng giấy lớn tiến vào phòng ngủ, tiện tay lấy quần áo trong tủ treo quần áo ném vào, suy nghĩ một chút, lại từ trong thùng rút ra hai bộ treo trở lại: “Vạn nhất sau đó tăng ca, nơi này vẫn tương đối dễ dàng đúng không, ngươi có muốn hay không bỏ lại vài món quần áo dự bị?”

Lạc Cảnh Xuyên yên lặng mở thùng quần áo ra, gấp kỹ một bộ rồi một bộ, sau đó bỏ lại vào: “Ân, ngày mai ta đem vài món lại đây.”

Tiếp theo Thẩm Trạch Nhiên mở ra ngăn kéo phía dưới, đem quần lót, tất cầm một đống rồi ném vào thùng giấy, Lạc Cảnh Xuyên không khỏi nhíu mày, nắm chặt tay của hắn.

“Làm sao vậy?” Thẩm Trạch Nhiên mờ mịt quay đầu lại.

“Ngồi bên cạnh, ta tới dọn.”

Thẩm Trạch Nhiên nhất thời lay lay cái đuôi vừa dựng lên, làm bé ngoan nằm ở trên giường, lén lút chụp một tấm Lạc Cảnh Xuyên gấp quần áo của hắn, đăng lên weibo. Tiêu đề là [ dọn nhà, bạn trai tri kỷ bảo ta ngồi, hắn tới don dẹp ]

Phía dưới một mực ước ao, nhưng làm Thẩm tổng vui đến hỏng mất, hắn có chút hiểu tại sao có người thích khoe ân ái.

Mãi đến tận khi có cái em gái khoanh vùng quần áo phía dưới chỉnh tề và mặt trên ngổn ngang trong bức ảnh, sau đó trả lời [ ta cảm thấy được là do bạn trai chủ post không chịu được chuyện hắn không sắp xếp đi hhhhhhh]

Thẩm Trạch Nhiên nhìn một chút lời đáp, ngẩng đầu nhìn Lạc Cảnh Xuyên đem quần lót đều xếp gọn lại, bò tới gần nói: “Dù sao đến nhà ngươi cũng muốn lấy ra, không cần phiền toái như vậy đi.”

Lạc Cảnh Xuyên quay đầu lại hôn một cái: “Ngoan, đến xem tiểu thuyết của ngươi đi, việc chuyển nhà giao cho ta.”

“Ồ.” Bị hôn đến chóng mặt, Thẩm tổng một lần nữa trở về giường làm ổ, cầm điện thoại di động lên trở về bình luận lúc nãy.

[ ta vừa hỏi, không phải đâu ]

[ bạn trai chủ post trả lời sao? Hiếu kỳ ]

[ người cùng sở thích hiếm thấy ]

[ hiếu kỳ +1]

Thẩm Trạch Nhiên suy nghĩ một chút.

[ hắn hôn ta một cái, bảo ta xem tiểu thuyết đi ]

[ độc thân cẩu cảm nhận được ác ý thế giới này ]

[ các đại gia tản đi đi, cẩn thận chống không nổi ]

[ yên lặng giơ lên cây đuốc trong tay, chỉ muốn thiêu chủ post ]

[ bạn trai chủ post nơi nào làm ra thế, có còn dư hay không? ]

Thẩm Trạch Nhiên nhìn màn ảnh rầm rì hai tiếng.

[ không có, chỉ có một người, không còn chi nhánh ]

“Còn có cái gì cần đóng gói mang đi không?” Lạc Cảnh Xuyên chỉnh lý xong hỏi.

Thẩm Trạch Nhiên nhìn một chút: “Quần áo, đồ rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da, giày, văn kiện…”

“Hẳn là không…” Thẩm Trạch Nhiên như là nhớ ra cái gì đó: “Còn có… Không không không, không có chuyện gì, cái này ta tự mình tới.”

Nói xong, Thẩm tổng đem Lạc Cảnh Xuyên đẩy ra ngoài. Lạc Cảnh Xuyên ở ngoài cửa hai tay ôm ngực, ngay cả quần lót đều là hắn giúp đỡ thu dọn, tên ngốc này còn có cái gì muốn tránh hắn.

Liền tại lúc này, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như có thứ gì đập xuống đất, Lạc Cảnh Xuyên không để ý tới cái khác, nhanh chóng vọt vào: “Làm sao vậy?”

Cúi đầu liền thấy Thẩm Trạch Nhiên nằm trên mặt đất, một cái tay duỗi ở gầm giường, trên người đè lên rất nhiều truyện tranh. Đại khái là khi lấy đồ từ dưới giường ra, không cẩn thận đem chồng sách ở bên cạnh đẩy ngã.

Lạc Cảnh Xuyên buồn cười giúp hắn thanh lý sách trên lưng: “Xem truyện tranh mà thôi, có cần trốn tránh…”

Tiện tay lật một quyển, ánh mắt Lạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Nhiên lập tức thay đổi, hắn yên lặng thay đổi liền mấy quyển, cười nói: “Xem ra ta còn cần học tập nhiều a, thụ giáo.”

“Ngươi nghe ta giải thích, ta chính là hiếu kỳ, hiếu kỳ, ta mới không thích cái gì đạo cụ play, nữ trang play.” Thẩm Trạch Nhiên lúng túng vùi đầu xuống.

“Có đúng không?” Lạc Cảnh Xuyên bóp bóp hai má Thẩm Trạch Nhiên: “Ta ngược lại thật ra rất có hứng thú.”

“Khẩu vị ngươi thật nặng!” Thẩm Trạch Nhiên căm giận chỉ trích nói.

“Ngươi đang nói ai?” Lạc Cảnh Xuyên chỉ chỉ một đống truyện tranh kia.

“Hu QAQ “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.