Thanh Tùng đi tác nghiệp ở thành phố khác, tiện thể dịp nghỉ dài ngày Khánh Linh cũng theo cùng, tỏ ra một bước không rời với anh. Mối quan hệ giữa hai người thật chất vẫn mập mập mờ mờ không khác gì lúc trước. Ai bảo Thanh Tùng - người đàn ông có-trách-nhiệm của chúng ta luôn tỏ ra ngốc nghếch trước tình cảm mãnh liệt của Khánh Linh làm gì chứ? Ai da, cũng may anh ấy giả ngốc nhưng cũng không quá mức khước từ. Vì mối quan hệ lâu năm giữa hai gia tộc, Thanh Tùng vẫn cứ luôn xem cô như “em gái nhỏ”, không hề xa cách quá mức, cũng không dám tiến thêm chút nào.
Khánh Linh không tin cô không đột phá được cảnh giới này, đem Thanh Tùng lừa về đến tay của mình. Đảm bảo chỉ cần khiến cho cái gai trong mắt, nữ thần trước đây của anh rời xa khỏi anh, sớm muộn gì Thanh Tùng cũng sẽ quên cô ta, nhận ra điểm tốt của cô.
Cũng vì mục đích đó mà bấy lâu nay Khánh Linh bỏ bê, không đi tìm Hồng Ngọc kia. Nói thật, cô đọc truyện, xem phim thâm niên lắm đó, thế nên mấy quy luật trong chuyện tình cảm cô lạ thừa! Thay vì gây khó dễ cho cô ta, tự biến mình thành nữ phụ phản diện, Khánh Linh chọn lựa cách bám sát Thanh Tùng, ngày ngày bày ra trước mặt anh các loại hình tính cách tốt đẹp của bản thân. Hơ, lửa gần rơm kiểu gì cũng bén, nhất là khi người trong gia tộc hai bên ra sức thổi vào, góp vui, vun vén cho hai đứa kiểu này!
Xem đi, bằng chứng của việc Thanh Tùng đã bắt đầu hơi hơi có xu hướng chấp nhận cô chẳng phải thể hiện rõ nhất ở việc anh ấy cho cô theo cùng đi công tác sao?
Mặc dù Khánh Linh năn nỉ, còn dùng chút tiểu xảo.. nhưng lúc này Thanh Tùng không hề có ý muốn đá cô về. Tốt đẹp! Khởi đầu quá tốt đẹp!
“Nơi này là trung tâm sắc đẹp!” Thanh Tùng chuyên nghiệp giới thiệu khi cả hai cùng nhau đi dạo buổi tối. Dù sao cũng đã đến đây với nhau, hơn nữa công việc của anh cũng hòm hòm cả rồi, nếu cứ ở trong phòng thì quá nhàm chán!
Vả lại Khánh Linh này cũng rất dễ thương, ở cạnh cô anh cảm thấy thoải mái.. Thế nên, đi chơi một chút cũng đâu có sao đúng không?
Nghĩ sao cũng thấy không đúng..
Nhưng mà thôi kệ đi!
“Khánh Linh, em đảm bảo không phải chỉ giả vờ theo anh, còn mục đích thật sự là đến nơi này để làm vài ba tiểu phẫu nho nhỏ đấy chứ?”
“Anh thấy em chưa đủ xinh đẹp?” Khánh Linh lấy cớ khoác tay Thanh Tùng, vừa bĩu môi vừa nhỏ giọng kháng nghị “Đáng ghét!”
“Anh thấy?” Thanh Tùng cười cười, không bài xích hành động này của cô “Tất nhiên là anh thấy em đẹp rồi!”
“Thật không?” Được khen ai lại không vui, nhất là khi đối tượng khen thưởng mình còn là cờ rút nữa chứ. Khánh Linh híp mắt, nụ cười trên miệng tươi như hoa nở “Em cũng thấy anh Thanh Tùng rất đẹp trai!”
“Dĩ nhiên!” Thanh Tùng nhướn mày, trêu chọc “Nhưng nhận định thẩm mỹ của anh hơi khác người thường, thế nên..”
“Anh..” Ý anh là cái emđẹptrên kia chỉ mang tính minh họa chứ gì? Hừ hừ, giỏi chọc tức người ta lắm!
“Ấy đừng giận!” Thanh Tùng níu cô lại, chỉ vào một chiếc xe đỗ bên kia lề đường “Anh đi mua kem cho em, em thích vị Việt Quất đúng không?”
“Tạm tha cho anh!”
Khánh Linh đứng bên này đường, cô tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, chăm chú nhìn theo bóng hình của người-nào-đó. Không khí giữa hai người hòa hợp, đến cả những câu đùa giỡn vô vị cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ cực kì. Nếu như cứ thế này cũng tốt lắm, cô và anh như vậy, bình thản, an nhiên đi cùng nhau đến tận cuối cuộc đời..
Ngẫm nghĩ chán chê, cô nghiêm túc ngồi gõ nhịp chân chờ đợi. Thành phố này đẹp thì đẹp thật, nhưng dù nó đẹp đến mức nào thì chỉ cần bạn đến đây mấy lần một năm cũng đủ khiến vẻ đẹp ấy trở nên tầm thường. Khánh Linh du lịch ở đây nhiều, cũng sống ở đây không ít thời gian.. ai bảo gia đình cô có người họ hàng gần ngay trong thành phố này làm gì chứ?
Không có gì mới lạ để ngắm nhìn, khoảng thời gian chờ người tuy chỉ vỏn vẹn có mấy phút mà trở nên dài đằng đẵng. Xoay người qua lại, Khánh Linh tính mở điện thoại ra coi một chút thì bỗng dưng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc vô cùng!
Quen thuộc?
Ừm, cũng không đến mức quen thuộc, nhưng nói thật, cái người này cô biết này. Và quan trọng hơn, không chỉ biết, cô còn có ác cảm với người đó nữa cơ!
Hồng Ngọc - tình địch của cô, nữ thần trong lòng Thanh Tùng! Cô ta xuất hiện ở đây làm gì? Chẳng lẽ là đi theo Thanh Tùng, muốn tiến đến phá hoại chuyện tốt cô dày công gây dựng bao ngày này?
Hừ, nếu như vậy thì đừng mơ! Cô không động tôi, tôi không xử cô, nhưng nếu cô dám chia rẽ tôi và anh ấy.. Chuẩn bị chịu cực hình đi!
Trái với suy nghĩ của Khánh Linh, Hồng Ngọc kia dường như không quan tâm đến cô và Thanh Tùng bên này. Cô ta kéo một chiếc vali to bản, mũ lưỡi trai trên mặt hơi sụp xuống, quần áo vô cùng bình thường, nếu như không để ý kĩ sẽ không nhận ra cô ta trong một đám đông người.
Cũng tại cô ta được Thanh Tùng yêu thích nên mới khiến cô khắc sâu suy nghĩ, nếu không lúc này cũng không thể ngồi đây xem kịch hay thế này. Lén lén lút lút đi đến trung tâm thẩm mỹ vào giờ này.. Không phải cô ta định làm phẫu thuật chỉnh hình gì gì đó chứ? Hoặc giả, gương mặt thánh thiện kia cũng chẳng phải tự nhiên mà có, toàn bộ đều là sản phẩm nhân tạo? Cũng có thể cô ta tới để làm tiểu phẫu vá.. cái đó, nhưng nơi này chuyên thẩm mỹ, đâu có liên quan đến cái kia nhỉ?...
Đoán định mệt mỏi làm gì chứ, Khánh Linh thiếu gì tay trong để nhờ vả tìm hiểu thông tin đâu! Cô nhếch khóe môi, dứt khoát lấy điện thoại ra bấm một dãy số dài. Liếc mắt thấy cô ta đã tiến vào tòa nhà lớn, Khánh Linh thở phào nhìn Thanh Tùng lúc này mới mua xong kem, quay người chuẩn bị qua đường. Ít nhất anh ấy cũng sẽ không “vô tình” gặp phải cô ta ở đây, nếu không nhất định chuyến hẹn hò này của hai người sẽ hỏng bét!
“Alo?” Bên kia rất nhanh đã có người bắt máy, giọng điệu hào hứng vô cùng “KhánhLinhcụccưng, emđangchỗnàothế?”
“Đang hẹn hò, anh đừng tính chuyện làm phiền em!” Khánh Linh trêu đùa, nhanh chóng dập tắt ý định của vị anh họ nổi danh thích chọc gậy bánh xe “Này em bảo, anh có người quen làm việc ở thẩm mỹ viện SM đúng không?”
“Ừ, bạn anhlàmquảnlýhồsơbênđó!” Anh họ có vẻ thất vọng vì ý định chưa thực hiện đã bị cô vạch trần, hơi xìu xuống nhưng vẫn trả lời “Sao? Em định phẫuthuật? Muốnlàmbímậtkhôngcòndấuvết? Cứđểanh!”
“Thôi ngay, em gái anh tuyệt sắc thế này còn cần phẫu thuật à?” Khánh Linh bĩu môi, chán ghét nói “Em bảo, nhờ bạn anh xem giúp em hồ sơ của một người được không?”
“Người nào?”
“Nhưng phải tuyệt đối bí mật đấy nhé!..”
“Okok, cứtinởanh!”
“...”
*
Dung Dung đợi thật lâu cũng không thấy anh trai quay lại. Cô cố gắng liên lạc với Văn Hóa nhưng không có kết quả, đến khi cô muốn ra hành lang lại bị người ta cưỡng chế ép trở về phòng, một bước cũng không thể tiếp tục.
Chán nản quanh đi quẩn lại trong đó một khoảng thời gian dài, không ít lần cô muốn lao ra nhưng quả thật đám người kia quá mức hung dữ, còn dám ra tay cả với phụ nữ. Bác sĩ và y tá cũng không ho he gì, mặc kệ mấy người này đóng cửa phòng bệnh, phong tỏa một dãy hành lang dài thật dài.
Cô mím môi, miễn cưỡng trở lại phía trong. Cũng may ở đây có đồ dùng công nghệ cao, khuyến mại luôn wifi các loại, thế nên chuyện giết thời gian cũng không quá mức mệt mỏi. Lướt phắc búc một hồi, bỗng dưng một đoạn video kì lạ khiến cô bị thu hút. Dung Dung căng mắt nhìn xem, thì ra là loại mặt hàng kích dục tập thể cô chơi đã chán! Nhưng mà này, vì sao nhân vật nữ trong video quen thế, dường như cô đã gặp ở đâu rồi, và còn gặp rất nhiều lần nữa cơ!
Chụp lại ảnh màn hình, Dung Dung phóng to khuôn mặt kia lên sau đó rụng rời đến mức suýt rớt điện thoại.
Hồng Ngọc!
Là Hồng Ngọc!
Ôi trời!
Bà chị hiền lương của cô cũng có lúc sa đọa đến mức này à? Play tập thể, diễn đến thích ý, đã thế còn bị người ta tung lên mạng, chia sẻ rộng rãi nữa chứ.
Bảo sao cô không gặp cô ta đi cùng Văn Hóa, cũng không thấy Văn Hóa nhắc gì đến Hồng Ngọc nữa. Loại nát bét này đâu xứng với anh trai của cô, Văn Hóa của cô phải có được cô gái tốt nhất trên đời, sạch sẽ nhất trên đời mới chuẩn!
Khinh thường tắt video đi, Dung Dung định bụng ném điện thoại qua một bên. Nhưng sau đó cô sực nhớ ra rằng, bản thân mình vừa mới bị chơi một vố đau, đến mức suýt chết nếu anh trai không tìm thấy. Bọn nhãi con khốn kiếp dám nghe theo lệnh của thằng Quốc kia hãm hại cô, còn tính đoạt luôn tính mạng của cô?
Chán sống cả lũ!
Để xem chị Dung đây thuê người dạy dỗ chúng mày thế nào! Đồng bộ hóa lại toàn bộ số điện thoại lưu trên gmail, cô cố gắng lục tìm một dãy số trong danh bạ, Dung Dung nhanh chóng thấy địa chỉ liên lạc của một người nhất định sẽ khiến cô hài lòng. Vui vẻ gọi điện trao đổi công việc và cách thức thanh toán, sau đó lên phần tin nhắn tìm vài hình ảnh của đám người đã lừa chơi cô hôm trước gửi đi. Dung Dung ung dung chờ đợi xem kịch hay, đảm bảo đám chó con ngu ngốc đó sẽ được nếm đủ mùi kích thích. Chặt bớt tay của chúng nó, xem chúng nó lần sau còn dám động vào cô hay không!
Khoái trá cười lên một tràng dài, Dung Dung vui đến mức quên hết trời đất, quên luôn cả ông anh đang tất bật tận đâu. Cô ném điện thoại lên mặt bàn, sung sướng nằm xuống giường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Cô Dung!” Mãi tới lúc bên cửa vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng của y tá Dung Dung mới lười biếng tỉnh dậy. Mùi thức ăn dìu dịu lan tỏa khắp không gian khiến bụng đói của cô biểu tình ầm ĩ “Cô dậy ăn chút gì đó..”
“Biết rồi!” Dung Dung theo thói quen nhận sự phục vụ của người khác, khó chịu ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, mặc kệ y tá bên ngoài bày biện đồ đạc lên bàn, dọn dẹp qua loa phòng ở giúp cô “Xong việc cô ra ngoài đi!”
“Tôi..” Y tá hơi bối rối, cúi mặt chưa vội rời khỏi “..Tôi có chuyện này không biết có nên nói cho cô nghe hay không..”
“Chuyện?” Dung Dung đứng bên cạnh cửa nhà vệ sinh, khó chịu quay đầu. Hừ, chuyện gì? Tôi và cô không quen không biết thì lấy đâu ra chuyện để nói? Chẳng lẽ định đòi tiền bo? Gớm.. đẹp mặt quá nhỉ? Thiên thần tâm đen hay sao mà bệnh nhân vừa nhập viện chưa được mấy lúc đã đòi hỏi rồi!
“Định xin lót tay à? Cô cứ yên tâm, khi nào ra khỏi viện tôi sẽ cho cô đầy đủ!”
“Không..” Y tá hơi ngạc nhiên, đôi mắt bối rối có mấy phần sững sờ, sau đó là tức giận “Cái này..”
“Sao? Muốn luôn à?” Dung Dung thấy người trước mặt dùng dằng không đi liền quay lại đầu giường, cầm lấy điện thoại gọi cho luật sư của mình. Mấy thứ giấy tờ tùy thân của cô vẫn còn ở khách sạn bên kia, trong người lúc này cũng không có tiền mặt, vậy là dù muốn hay không, cô cũng buộc phải gọi điện cho người này “Đợi chút lấy tiền cho! Cầm xong cút nhanh cho khuất mắt tôi!”
“Cô..” Y tá nhìn thái độ khinh thường quá mức của người này, nghiến răng nuốt toàn bộ những lời định nói vào bụng, cười lạnh quay đi “..Tôi không cần tiền của cô!”
“Không cần tiền?” Dung Dung bĩu môi, chán ghét “Sợ ít à?”
“Hừ..” Nhà giàu là to lắm sao? Đừng nghĩ tiền của các người hay ho! “Vậy tôi xin phép đi trước, còn chuyện kia là chuyện gì.. Cô tự mình lên mạng mà xem!”
Cánh cửa “RẦM” một tiếng đóng lại trước mặt Dung Dung. Cô hơi ngẩn ra, song cũng không quá quan tâm đến đồ thần kinh này. Ném điện thoại lên bàn, Dung Dung dứt khoát vào nhà vệ sinh làm một lượt công tác, sau đó vui vẻ nhào đến bàn ăn, thưởng thức mỹ vị. Tiện tay lại cầm lấy “hàng”, mở mạng lướt web một hồi để tìm xem thông tin mà y tá dở gơi kia muốn nói là gì.
Một tay gắp đồ ăn, một tay lướt điện thoại vô cùng lưu loát, mãi đến khi bụng nhỏ có dấu hiệu đầy cô mới tạm dừng tay. Đặt đũa xuống bên cạnh, một tít báo mạng lớn đập vào mắt khiến cô nhức nhối: “Nhi thiếu Trịnh gia say rượu lái xe gây tai nạn, hai người chết, một người nguy kịch!”