Trịnh Văn Hóa đến từ phía ngược lại, điều này chứng tỏ hắn ta vừa đi thăm ông nội trở ra. Hạ Lam nhíu mày, Ngọc Thái chẳng phải cam đoan đã sắp xếp rất kĩ cuộc gặp này cho cô hay sao? Vì lẽ gì khi cô vừa tới đây đã đụng mặt thiên địch lớn nhất này vậy?
Không lí gì anh ta không biết chuyện cô và Văn Hóa ở hai phía đối địch! Một là do Văn Hóa tới đột xuất, hai là do Ngọc Thái này cố tình!
Nhưng tới đột xuất nếu không được sự cho phép của anh ta cũng đâu lấy nổi thẻ mà vào. Dưới quyền cai quản trực tiếp của Văn Minh, chắc chắn Ngọc Thái không làm ra chuyện mắt nhắm mắt mở tự ý cho phép người ra vào đâu nhỉ. Và nếu không thể tùy tiện vào thì làm gì có chuyện người ta đến chỗ anh ta lấy thẻ anh ta quên cho được?
Mục đích của Ngô Ngọc Thái này là gì?
Lẽ nào Trịnh Văn Hóa vì không tìm gặp được cô nên nhờ anh ta gọi cô tới đây để dễ bề hành xử?
Bên cạnh có rất nhiều người, nhưng những người này đều chỉ chăm chăm những mối nguy bên cạnh ông Trịnh, toàn bộ điều khác họ đều không thèm để vào mắt. Nhưng nếu lúc này Văn Hóa kia muốn động tay với cô, cô gào thét các kiểu chắc họ cũng không tới mức bàng quan đứng xem đâu nhỉ?
“Đúng là có phong thái!” Hạ Lam ngẩng đầu, ngứa miệng chào một câu.
Không hổ danh sắp sửa nắm trong tay đầu rồng lớn nhất cả nước, mọi chi tiết trên người Văn Hóa đều được chú ý tỉ mẩn vô cùng. Bộ trang phục đắt tiền, mái tóc trẻ trung năng động nhưng lại vô cùng lịch sự, giày tây bóng loáng, làn da được chăm sóc kĩ lưỡng, khí thế bừng bừng..
“Chủ tịch Trịnh gia có khác!”
“Dĩ nhiên phải có phong thái!” Văn Hóa cao giọng, vênh mặt tiến sát cạnh chỗ Hạ Lam ngồi. Hẳn nhiên hắn ta cũng biết bên cạnh có người quan sát, và chuyện lục đục nội bộ này bị người ta nhìn thấy chẳng có gì hay ho “Cứ mãi vô dụng như các người thì nửa cái ghế Trịnh gia cũng đừng mơ có!”
“...” Hạ Lam cười nửa miệng, sau đó quyết định tắt điện thoại cất vào túi xách. Cô cẩn thận đeo lại quai túi, phòng thủ xiết chặt tay. Nếu chỗ Văn Hóa có động tĩnh khác lạ, cô nhất định sẽ đấm cho hắn một cái ngất tại chỗ, giữ con tin sau đó uy hiếp người để chạy trốn!
Người này không có sức mạnh nghịch thiên phi lí như nam nữ chính nên Hạ Lam rất tự tin cô có thể dùng hiểu biết về huyệt đạo của mình đánh ngất hắn ta. Đến lúc đó là tôi thảm hay cậu thảm còn chưa nắm chắc đâu nhé, nên bạn Hóa, đừng hòng manh động!
“Sao vậy? Một lời cũng không nói nổi?” Văn Hóa không hề có ý định động tay chân, chỉ ung dung giữ khoảng cách với cô mà nói chuyện.
Kì lạ thật, hắn nhờ Ngọc Thái gọi cô đến đây chỉ để lăng nhục tí cho vui thôi à? Hay chính hắn ta cũng không biết điều này mà hoàn toàn là chủ đích của vị bác sĩ kia? Anh ta tính làm thínghiệmvề tình cảm của những người trong gia đình họ Trịnh đấy à?
“Quả nhiên, loại như cô chỉ lúc thành công mới dám to mồm, ngay khi thất bại liền sợ hãi co thành một cụm!”
“Chủ tịch, cậu đang cố khuyên tôi nên mạnh mẽ hơn, trở lại Trịnh gia giành cổ phần đấy à?” Hạ Lam bất đắc dĩ lắc đầu, muốn kết thúc thật nhanh cuộc tranh luận vô nghĩa này “Chúng ta đã cạnh tranh công bằng, khu Đông của cậu, Trịnh gia của cậu, tôi thua cuộc rời đi không hề đòi hỏi, cũng chẳng thèm để ý cách đuổi người cóvănhóa của cậu... Vậy mà cậu vẫn còn có ý kiến?”
“Cô nghĩ như thế là đã xong?” Văn Hóa phá lên cười, không nhanh không chậm cúi đầu ghé sát mặt Hạ Lam mà thì thầm mùa thu “Nguyễn Hạ Lam, cô còn nợ tôi nhiều lắm!”
“Nếu nói vậy, thì người nợ nhiều phải là cậu mới đúng!” Nguyên chủ yêu hắn ta chết đi sống lại, vậy mà hắn lại chỉ coi cô ấy như trò chơi. Nguyễn Hạ Lam đáng thương, đến bây giờ tôi vẫn không tài nào lí giải nổi vì sao cô lại mù quáng đến thế! “Trịnh Văn Hóa, được voi rồi đừng đòi thêm tiên! Tham lam quá coi chừng có ngày ngã đau đấy!”
“Tham lam? Tôi tham lam?” Hắn ta nhếch môi, tiếp tục nhỏ giọng “Là cô mới đúng! Trước đây chiếm được tôi liền muốn có thêm một Văn Minh, lấy Văn Minh rồi liền có dã tâm chui vào tập đoàn Trịnh gia. Sau đó tham tài leo cao, muốn dùng thân thể mua chuộc Huyện trưởng Dương, khiến ông ta tạo cho cô cơ hội? Haha, cái thân thể nát bét tôi đã chơi chán này ông ta còn thèm sao? Đúng là mắt cao hơn trán, đũa mốc còn dám chòi mâm son! Đáng ghê tởm!”
“Chó chê mèo lắm lông! Loại người đứng núi này trông núi nọ như cậu cũng dám chửi tôi ghê tởm?..” Hạ Lam xiết nắm tay, nghiến răng tiếp tục tranhluận. Quái quỷ thật, việc gì cô phải phí lời với thằng này cơ chứ, chuyện nó nói có liên quan quái gì đến cô đâu? Không! Hề! Liên! Quan! “..Nói cho mà hay, Hồng Ngọc kia cậu đuổi từ lúc ngủ với tôi đến bây giờ còn chưa ra kết quả gì đâu đồ khốn ạ!”
“Cái..”
“Hừ, hết cãi!” Hạ Lam không đợi Văn Hóa nói xong đã nhảy miệng. Gì chứ chuyện này cô làm tốt lắm, hơi của con gái cũng dài hơn con trai mà! Hơn nữa thấy trong đời sống bình thường chưa, đa phần đều là phụ nữ chửi nhau tay đôi chứ đàn ông mấy khi làm được như thế? Vậy nên có thể kết luận, bản năng dùng võ mồm của con gái vượt trội hơn hẳn!
“Đúng là thứ đồ xui xẻo rắc rối, loại đàn ông lợi dụng tình yêu của người khác để đạt được mục đích như cậu chính là thứ cặn bã!”
“Câm miệng!” Văn Hóa bất ngờ vung tay, muốn tát cho miệng nhỏ của Hạ Lam một cái. Cô nãy giờ vẫn luôn giữ vững phòng thủ nên ngay khi cậu ta đưa tay cô cũng đưa tay. Thế nên sau đó chỉ nghe Bộpmột tiếng thật lớn, tay của Văn Hóa đã vỗ vào túi xách to nặng trịch của cô!
Hô, đau tay chưa cu?
May cho nhà cậu chỗ này đang là bệnh viện đấy, thế nên nếu có vấn đề gì có thể lập tức nhảy sang bên kia mà băng bó!
“Cô dám..”
“Cậu còn dám, sao tôi không dám?” Hạ Lam đứng dậy, kiêu ngạo nhìn Văn Hóa đang ôm lấy bàn tay đỏ rát. Thảm quá nhỉ, khi nãy chẳng phải cậu em hùng hổ lắm hay sao. Đúng là dạng công tử bột được chiều đến hư, một chút kiên nhẫn kiềm chế cũng không hề có! “Cẩn thận đấy sếp tổng, nếu chỗ này có phóng viên, ngày mai mặt cậu lại được phô bày trên mặt các báo đấy!”
“Nguyễn Hạ Lam, cứ cười đi..” Văn Hóa xiết nắm tay, sắc đỏ thẫm bị sức lực lớn của hắn ta làm cho bợt đi không ít “..Để xem đến lúc xảy ra chuyện, cô còn cao ngạo được nữa hay không!”
“...”
“Xin lỗi tôi đến muộn!” Không đợi Hạ Lam đáp lời, bên kia Ngọc Thái đã xuất hiện, tà áo blu trắng phấp phới nhìn thoáng qua không khác gì nam thần trong phim truyền hình dài tập “Hai người sao vậy? Cãi nhau?”
“Không có!” Văn Hóa xẵng giọng buông một câu, cậu ta moi trong túi áo vest ra một tấm thẻ vàng cứng ngắc, ném trả lại Ngọc Thái “Tôi đi trước, tạm biệt!”
“Không tiễn!”
“Này, cậu Hóa, cậu rời đi sớm vậy?” Ngọc Thái dường như xem chưa đủ, vẫn còn cố gắng gọi người. Mãi đến khi hắn ta khuất sau những lùm cây lớn mới dừng lại, quay sang cười hối lỗi với Hạ Lam “Có ca cấp cứu gấp, tôi cũng không nghĩ cô đến sớm như vậy!”
“Thế nên anh sắp xếp kiểu này, để tôi và cậu ta gặp nhau?” Các cụ đã dạy rõ ràng, khôngaiđánhkẻđangcười, nhưng mà lúc này Hạ Lam không nghe có được không? Cô đang bực mình, và việc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia hòa nhã với mình cũng chẳng khiến cô dịu đi chút nào hết!
Dường như người này cố ý, từ chuyện xen vào xét nghiệm mấy loại thuốc cô lấy từ chỗ ông Trịnh cho đến việc sắp xếp cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Và anh ta không chỉ sắp đặt, còn bí mật đứng ngoài quan sát hai người tranh cãi nữa cơ. Nếu không thế thì vì lẽ gì mà có thể đến cangiánđúng lúc cô và Văn Hóa kia chuẩn bị ngã ngũ.
Ngô Ngọc Thái, vì sao không yên bình hưởng thụ cuộc sống bác sĩ của anh đi, cố ý xen vào chuyện của cô, của Trịnh gia làm gì?
Giống như có một mối thù sâu nặng nào đó với gia tộc này, khiến anh ta không thể không nhúng tay vào vậy. Nhưng theo trí nhớ của Hạ Lam, chuyện mà cả đời Ngọc Thái để tâm chỉ là chị gái cùng cha khác mẹ: Ngô Mai Lan kia mà thôi. Người này có một cuộc tình duyên đau đớn, một đứa con yểu mệnh và chính bản thân cũng đã qua đời từ lâu..
Khoan đã!
Sao tình tiết này quen thế nhỉ?
Dường như Hạ Lam đã đọc được nó từ đâu đó rồi, và cả cái tên Mai Lan kia nữa, cô cũng đã nghe được ở đâu rồi thì phải!
Mai Lan.. ML.. Mẹ.. Mẹ của Văn Minh?
Chẳng lẽ Ngô Mai Lan kia và mẹ của Văn Minh là cùng một người? Nếu đúng vậy thì Ngọc Thái và cậu ta có quan hệ huyết thống sao? Cậu cháu? Gần gũi như vậy không lí nào những người khác lại không biết!..
Nhưng nhìn lại một chút, Văn Minh chẳng có vẻ gì là coi Ngọc Thái như người thân của mình cả. Và vị bác sĩ này nữa, anh ta yêu thương chị gái mình như thế, thì tình cảm với con trai duy nhất của bà ấy hẳn cũng phải sâu nặng lắm. Lẽ dĩ nhiên sẽ không có chuyện phẫu thuật của Văn Minh là do Ngọc Thái tiết lộ ra bên ngoài đúng không?
Rốt cuộc sau chuyện này còn ẩn tình gì?
Thân phận thực sự của Văn Minh là như thế nào?
“Bác sĩ Thái, anh rảnh rỗi quá thì đi mà tìm kịch truyền hình 8h xem giết thời gian!”
“Hạ Lam hiểu nhầm tôi rồi!” Ngọc Thái cười nửa miệng, đưa tấm thẻ Văn Hóa vừa trả lại cho cô “Hiện tại tôi có giải thích cũng vô ích, thế nên chúng ta đi vào trong luôn đi!”
“Cái gì?...”
Quả nhiên sau câu đó Ngọc Thái không nói thêm bất kì điều gì. Đôi mắt đẹp sâu thẳm của anh ta hơi cúi, nhìn chằm chằm vào bước chân đều tăm tắp của hai người. Bóng dáng cao gầy có chút ảm đạm của người này làm Hạ Lam nảy sinh nghi hoặc, lẽ nào cô thực sự hiểu nhầm Ngô Ngọc Thái? Nhưng nếu như vậy thật thì vì sao anh ra lại nói cógiảithíchcũngvôích? Ẩn tình phía sau là gì, bí mật tới nỗi không thể nói cho cô biết?
Trong khi Hạ Lam vẫn còn phân vân, cả hai người đã cùng nhau vượt qua những khúc quanh, đi lên cầu thang tầng hai, tới một căn phòng ngay đầu hành lang. Ngọc Thái đưa tay đẩy cánh cửa lớn nặng nề, mùi thuốc sát trùng bên trong dộc ra ngoài gay mũi vô cùng. Hạ Lam nhăn mày bước ngay phía sau Ngọc Thái, không gian bên trong chẳng khác gì so với căn phòng lớn trên tầng ba Trịnh gia.
Máy móc thiết bị chất đầy, những dây dợ lằng nhằng đủ màu sắc chói mắt đều hướng đến một phía: người đàn ông đang nằm dài trên chiếc giường trắng xóa và êm ái. Hạ Lam sững người thật lâu phía ngoài cánh cửa lớn, cô cố gắng đè nén cảm giác khó tin đang dâng đầy trong lòng.
Ông nội Trịnh?
Người nằm trên giường kia thật sự là ông nội Trịnh nghiêm nghị cô gặp cách đây mấy tuần đó sao?
*
Văn Hóa không biết nên vui hay nên bực mình nữa đây.
Ngày hôm nay hắn đã thành công làm được một việc mà bao ngày nay bố mẹ hắn không ai làm được: khiến lão già khốt chính thức giao nộp 35% cổ phần trong tay ra cho hắn.
Thực ra bản di chúc này Văn Hóa đã cùng với luật sư riêng của ông Trịnh cùng nhau ngồi bàn thảo rất lâu mới cho ra được. Tài sản của họ Trịnh không ít, thế nên việc chia gia tài cũng chẳng hề đơn giản.
Mấy thứ tài sản không có giá trị kinh doanh Văn Hóa không thèm quan tâm, mặc kệ luật sư hoặc chia cho con trai hoặc đem tặng đại thiếu gia ngốc nghếch. Thứ mà hắn để ý đến chỉ có những thông tin liên quan đến tập đoàn. Nơi mà hắn đã và đang tiếp quản này sẽ tuyệt đối không thể có bóng dáng của bất kì kẻ nào tên Hạ Lam và Văn Minh.
Ban đầu khi đưa dự thảo này ra trước mặt ông Trịnh, thái độ của ông nội cực kì căng thẳng, thậm chí còn tức giận đến phát ngất vì nghĩ rằng đám con cháu muốn ông ta chết nhanh. Sau dần, với sự kiên trì mãnh liệt của Văn Hóa, ông Trịnh buộc phải thỏa hiệp và cuối cùng cũng đồng ý kí kết vào di chúc. Có điều trước khi kí, ông ta yêu cầu thêm một khoản, đó là bản di chúc này chỉ có hiệu lực khi ông ta chính thức chết đi. Còn bây giờ, tất cả chỉ là một mớ giấy lộn chứa có giá trị pháp lí.
Chẳng sao!
Cũng chỉ một thời gian ngắn nữa!
Hơn nữa di chúc trong tay Văn Hóa, hắn bảo mật mấy tầng trong ngân hàng an toàn nhất, ai có thể lấy ra để sửa đổi chứ?
Nói chung, mọi thứ đều đã ở trong tay hắn thật rồi. Thế nên thôi.. Những điều Nguyễn Hạ Lam ngu ngốc kia vừa phun ra hắn cao thượng không thèm chấp! Đợi đến khi cô ta thấy di chúc rồi cho cô ta khóc cả thể cũng chưa muộn!