Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 99: Chương 99




Hai vị nào đó nhanh chóng được hiệp hội áo đen cho ra ngoài. Mãi đến khi họ khuất sau hành lang dài, Hạ Lam vẫn còn cảm thấy đầu ong ong vì bị hai giọng nói đan xen kia tra tấn.

Vậy là đều đến cầu xin “cậu Minh” này tha cho mình, một người vì tên Tình Trường nào đó.. Ấy, nào đó? Hình như có quen! Phải rồi, chính là ngày cô và Văn Minh trở về Trịnh gia, sau đó vô tình hữu ý vấp phải cô em Dung Dung và cậu thiếu gia nhà cảnh sát trưởng coi thường pháp luật nhảy vào đường ngược chiều!

Nhưng chỉ là một vụ va chạm nho nhỏ, hơn nữa bọn nhóc trẻ trâu đó đủ sức tự định hình hành vi của mình sao? Dù gì thằng nhóc đó cũng đã bị đánh gãy tay rồi, còn hại luôn cả bố nó mất việc.. hình như có hơi tàn nhẫn phải không nhỉ?

Hạ Lam không thuộc dạng thánh mẫu bạch liên, trong suy nghĩ của cô luôn phân định rõ ràng: lỗi của ai, tự người ấy gánh chịu. Và ở đây một người mắc lỗi lại kéo theo cả một nhà, thậm chí nhiều nhà cùng xuống bùn.. Có phải hơi quá đáng hay không?

Người còn lại đến vì đã vô tình “đụng” phải người thuộc quyềnsởhữucủaVănMinh. Ơ hơ, hay quá nhỉ! Hạ Lam này thuộc quyền sở hữu của cậu ta từ bao giờ sao chính cô cũng không hay biết vậy? Đúng là Văn Minh làm chuyện này nhằm mục đích trút giận giúp cho cô, nhưng không hiểu sao Hạ Lam vẫn cảm thấy có gì đó khúc mắc. Dường như việc trả thù dạ tiệc hôm ấy chỉ là cậu ta tiện đường thì làm, mục đích thật sự của Văn Minh sâu xa hơn nhiều. Ví như, hết giá trị lợi dụng liền bị loại bỏ chẳng hạn?

Hầy, nghĩ quá nhiều rồi!

Hạ Lam xoa xoa hai bên thái dương, đi ăn một bữa cũng có thể sóng gió đến mức này. Nếu vậy, cô tình nguyện ở nhà ăn mì gói cũng không thèm tới mấy nơi xa hoa chuốc chuyện đau đầu!

“Chuyện gì cũng có nguyên nhân cả!” Văn Minh rung chuông nhỏ gọi phục vụ trở vào “Hạ Lam cứ yên tâm, tôi làm như vậy tuyệt đối không quá tay với ai cả!”

“Việc của cậu liên quan gì đến tôi mà yên với chả tâm?” Hạ Lam cười cười, giả trang bình thường hết sức. Vừa lúc cô phục vụ xinh đẹp cũng từ ngoài bước vào, đem thực đơn đưa tới trước mặt hai người.

Mọi lần còn có chuyện một người xem menu một người nghỉ, hôm nay thì vui rồi, ngồi chung một góc, ai cũng được coi hết!

“Lần sau đừng để mấy chuyện này ảnh hưởng đến bữa trưa của chúng ta!”

“Vâng thưa vợ!” Văn Minh cười khẽ, đem tay gác lên thành ghế khiến Hạ Lam có ảo giác cậu ta chuẩn bị ôm mình.

Phục vụ nhìn thấy cảnh này tự dưng muốn cắn khăn tay, cắn tạp dề, cắn.. Cái gì đó cho đỡ ngứa răng!

Các vị đừng làm chói mù mắt tui nữa, tui vẫn còn là cẩu FA đây! Huhuhu, khốn khiếp! Trai đẹp, trai giàu đều đã có vợ, đã thế còn toàn thuộc dạng thê nô nữa chứ! Làm cô sắp thèm chết rồi!

“Lần sau.. Sẽ chỉ có hai chúng ta mà thôi!”

*

Hai người dùng bữa xong đã quá trưa một lúc, Văn Minh đủng đỉnh không đưa Hạ Lam trở về nghỉ ngơi cho đúng khoa học mà đợi cô dùng xong tráng miệng, lập tức nhét cô lên xe! Phóng thẳng sang khu vực lân cận, tìm một trung tâm vui chơi chuẩn bị xõa hết mình!

Hạ Lam không phải lần đầu tiên đến mấy chỗ như thế này, nhưng nói thật kể từ khi cô mười tám đã không còn tới đây nữa rồi. Phần vì không có thời gian, phần vì chính bản thân cô đã trưởng thành.. một người con gái lớn đùng, trong tay nắm giữ cả một tập đoàn lọt top 500 thế giới như cô làm sao có chuyện tự đi đến công viên vui chơi một mình chứ?

Được rồi!

Coi như trở lại tuổi thơ một lần vậy, cũng phải mấy năm rồi cô không đi những chỗ thế này, chẳng biết có thêm trò gì mới mẻ hay ho nữa không đây?

“Này, cậu muốn đi đâu trước?” Hạ Lam đợi Văn Minh sắp xếp xe cộ xong xuôi liền bắt lấy cậu mà hỏi. Dù gì cậu ta cũng là người đưa cô đến đây, hơn nữa kiểu làm việc cuồng kế hoạch như Văn Minh hẳn cũng đã tự có lịch đi đâu, chơi gì rồi chứ nhỉ? “Lâu rồi tôi không tới đây, quên hết mấy trò hay ho rồi!”

“Tôi tiện đường đi qua nên ghé vào..” Văn Minh cười như hoa nở, nắm tay cô kéo đi thẳng về phía xe kem gần đó “..Biết ngay em thích kiểu không khí này mà!”

“Này!” Hạ Lam dậm chân, trừng mắt. Văn Minh thối tha, ý cậu ta là cô trẻ con nên mới ưa mấy chỗ công viên trò chơi náo nhiệt này chứ gì?

Láo toét!

Chụy đây hơn cưng những mấy tuổi, cưng đừng hòng lên mặt biết chưa?

“Muốn ăn lại đổ cho người! Sao cậu không tự nhận là mình thích đi!”

“Vâng vâng! Tôi thích!” Ai ngờ Văn Minh lại hòa hợp đáng sợ, vẫn vừa vui vẻ gật đầu với cô, vừa nói với anh bán hàng “Tôi muốn mua kem, hai cây! Hạ Lam thích vị gì?”

“Vị này đi, pha thêm cái này nữa!” Hạ Lam thấy có người ngoài cũng không cự nự thêm nữa, tiến đến gần cửa kính, chỉ những vị kem mình muốn. Văn Minh đứng bên cạnh nhìn cô hào hứng chọn lựa, không nói gì nhưng đôi mắt đen sẫm đầy ý cười kia khiến Hạ Lam chột dạ không ít.

Nói cô không trẻ con, không thích chỗ này.. Vậy cái thái độ nhiệt tình chọn món này nên giải thích thế nào?

Ừm, thế cũng được! Tui thích chỗ này đó, sao nào, cậu cấm được chắc?

“Cậu gọi đi, đến lượt cậu kìa!”

“Nếu cái gì em cũng chấp nhận nhanh như vậy thì tốt quá!” Văn Minh nhìn cây kem cao chót vót của Hạ Lam, bỗng dưng buông một câu không đầu không cuối. Cô đang mải miết ăn kem của mình, thấy vậy liền nhịn không nổi, quay sang xem xét thái độ của Văn Minh. Người này giả như mình cái gì cũng chưa nói, tự xoay người đi gọi đồ ăn của mình.

Hạ Lam biết cậu ta rất nhạy cảm. Nhưng nhạy cảm và tinh tế tới mức có khả năng nhìn mặt đoán định được cô đang nghĩ cái gì.. hơi bị siêu thực quá mức thì phải! Có điều lúc này Văn Minh rõ ràng đã nhận ra Hạ Lam chấp nhận bản ngã ham chơi của bản thân, bất chấp bị coi là trẻ con, bị cười nhạo cũng không thèm để ý. Vậy thì câu nói kia của cậu ta mang hàm ý gì? Cáigìmà cậu ta nói đến đó là chuyện Trịnh gia, chuyện thân phận thật của cậu ta hay chuyện.. Văn Minh muốn theo đuổi cô?

“Đừng nghĩ dông dài nữa!” Văn Minh cầm cây kem nho nhỏ của mình trên tay, gõ nhẹ trán Hạ Lam một cái “Mau ăn đi, sau đó em thích cái gì chúng ta chơi cái đó!”

“Cậu có muốn thử cái gì không?” Cô không vừa ý kiểu gõ đầu trẻ phía trên, nhưng lúc này tự dưng xung quanh ùa đến không biết bao nhiêu người nên đành nén giận. Các cụ đã dạy rồi, xấu chàng hổ ai, đến nơi công cộng cứ làm um tỏi, cãi nhau gây chú ý không tốt chút nào! Nhất là khi nguyên cái vẻ ngoài tinh anh quá đáng của Văn Minh đã đủ khiến cho một số lượng lớn ánh mắt phụ nữ hoặc nữ sinh thèm thuồng nhìn đến rồi!

“Tôi lâu lắm không đi nên quên hết rồi!”

“Hôm nay tôi mới tới lần đầu!” Văn Minh hất mấy sợi tóc lòa xòa bên má Hạ Lam ra, còn tiện thể giúp cô lấy khăn giấy chuẩn bị lau miệng “Chưa có kinh nghiệm!”

“!!!” Hạ Lam nhận lấy khăn giấy, tự dưng thấy mình ngốc không để đâu cho hết!

Thân phận của Văn Minh thế nào cô đã quên rồi sao? Cậu ta là kẻ có trí lực thấp, trong Trịnh gia không ai thương yêu, lại còn có bệnh tim nữa chứ.. Đứa trẻ như vậy nếu muốn ra ngoài vui chơi giống như bình thường đúng là còn khó hơn lên trời! Khi cậu ta lớn hơn mộtchút trốn được ra ngoài điều đầu tiên một nam chính tài giỏi nghĩ đến sẽ là gì? Dĩ nhiên là làm giàu! Văn Minh mấy năm liền tập trung gây dựng ML, cậu ta đủ thời gian để ăn chơi trác táng gì đó sao?

“Xin lỗi! Tôi quên mất!”

“Có vấn đề gì đâu..” Văn Minh nhỏ giọng, sau đó đột nhiên đau lòng khôn tả “..Động vào nỗi đau đó tôi chỉ bị tổn thương chút thôi, Hạ Lam bù đắp xíu là hết liền!”

“Bệnh gì vậy?”

“Thèm được yêu thương.. Có tính là bệnh không?”

“...”

*

Hai người dành nguyên nửa buổi chiều chơi vài trò chơi không mang tính chất mạo hiểm cao. Dù gì Văn Minh cũng mới phẫu thuật không lâu, hôm trước đã xem phim kinh dị, hôm nay còn dám nhảy lên chơi trò cảm giác mạnh.. Hạ Lam lấy tư thái của một người amhiểu bệnh tim mà khẳng dịnh: tim trâu cũng chịu không nổi kiểu đó! Thế nên an toàn là bạn, hai người chỉ loanh quanh nhà ma, tàu trượt.. một xíu, sau đó hạ cánh ở khu chơi game và xem phim hài hước.

Thời gian bên nhau trôi qua rất nhanh, cũng rất vui vẻ. Khi mà Văn Minh giúp Hạ Lam gắp con thú bông thứ N ở máy trò chơi ra, trời đã xâm xẩm tối mất rồi.

“Nè, của em hết!” Dưới con mắt khâm phục của cơ số người và sự bối rối khôn tả của đội ngũ bảo vệ, Văn Minh cuối cùng cũng gặp xong con thú cuối trong máy, quyết định nghỉ tay “Ôm nổi không? Để đó cho tôi!”

“Nhẹ lắm!” Hạ Lam ha ha cười, mặc dù cô không thích gấu bông hường huệ gì đó, nhưng ôm nhiều thế này cũng có chút cảm giác thành tựu.

Ầy, đúng là nam chính có khác, tùy tiện làm gì cũng có thể khiến người ta mở mang tầm mắt! Còn nhớ nửa tiếng trước Văn Minh gắp con thú đầu tiên thất bại bị cô cười thảm như vậy.. Thế mà nửa tiếng sau, toàn bộ thú bông trong tủ kính đã bị cậu ta đoạt bằng sạch!

“Tôi ôm được!”

“Em cũng nhẹ, thế tôi ôm em được không?” Văn Minh cợt nhả cười, không hề khách khí lấy túi lớn trên tay Hạ Lam chuyển sang bên mình “Cậy mạnh suốt ngày không thấy mệt hả?”

“Mệt! Mệt! Đó, cậu xách cả đi!” Hừ, lần nào cũng nhắc vấn đề này, người không thấy mệt là cậu mới phải! “Bây giờ chúng ta đi đâu? Về nhà?”

“Qua siêu thị đã!” Rất nhanh đã tới xe của hai người, Văn Minh mở cốp, nhét toàn bộ đồ vừa cướp đoạt trong trung tâm trò chơi vào “Chúng ta phải mua nguyên liệu nấu ăn!”

“Ồ..”

“Tôi biết em có học qua một lớp nữ công..” Văn Minh mở cửa cho vợ ngồi xuống ghế phụ bên cạnh, sau đó cũng tiến vào ghế lái, thắt dây an toàn, bắt đầu khởi động xe đi “..Nhưng có vẻ hôm nay tài nghệ của em chỉ dừng được ở mức phụ bếp thôi.. Vì hôm trước tôi có hứa sẽ nấu cho Hạ Lam một bữa tối hoàn mỹ rồi!”

“Cậu chắc chắn nó hoàn mỹ đấy chứ?” Hạ Lam nheo nheo mắt, nhìn Văn Minh đánh xe vào siêu thị. Cô đây học nấu ăn suốt khoảng thời gian cậu ta rời đi còn chưa dám vỗ ngực tự tin sẽ nấu được một bữa ra hồn, thế mà người này đi suốt lại dám lên mặt như thế? “Bụng dạ tôi yếu!”

“Ba ngày trước khi về nước tôi có gặp qua một danh sư..” Văn Minh tự đắc khoe mẽ “..Ông ấy nói tôi rất có thiên phú, nếu muốn chỉ cần một năm liền có thể thăng cấp đầu bếp chuẩn năm sao!”

“...” Hư cấu!

Đừng tưởng cậu là nam chính liền muốn song toàn thế nào thì song toàn thế đó!

“Vợ, cưng cứ yên tâm thưởng thức mỹ vị đi!” Cậu ta nháy mắt, thoắt cái tiến sát mặt Hạ Lam thì thầm “Sau đó nghĩ thử xem nên thưởng cho anh thứ gì tương xứng với bữa tối hoàn mỹ này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.