Tổng Tài Ngược Đãi Phu Nhân

Chương 30: Chương 30




- Tôi về trước.

  Quyết Tùng đứng dậy đi về, mặt đơ lại ẩn chứa sự ngại ngùng. Khiết tranh thủ nói to trêu ghẹo.  

- Ây, cậu về sớm vậy, bỏ vợ tương lai ở lại à ?

- Tôi..không..có

Tùng gằn từng tiếng, mặt đỏ lừ làm mọi người được một phen cười hả hê.

- Natalise, don't let me see you again.

Niel nhìn thẳng vào mắt cô người mẫu đang đứng bất động ra đó run rẩy, ả lập tức nhận ra câu nói rồi rời đi. Nước mắt bắt đầu rơi và trời cũng nổ lên những đợt sấm chói tai. Sự nghiệp Natalise đến đây là chấm dứt. Tạm biệt, Natalise.

- Các cậu đến đây có chuyện gì.

Niel nhàn nhã ra hiệu cho Quyết Tùng ngồi xuống, nhấp một tí rượu.

- Cảm ơn, và xin lỗi vì chuyện không hay hôm trước.

Khiết nhanh miệng nói trước, 2 người còn lại gật gù theo. Đối với bọn họ, biết ơn là tội lỗi phải rỏ ràng, nếu có lỗi, phải tạ lỗi, nếu có ơn, phải đền đáp. Sống chết với nhau rất lâu như vậy, họ luôn tôn trọng điều đó nên việc nói ra 2 chữ “cảm ơn” và “xin lỗi” đối với nhau rất dễ dàng.

- Các cậu biết không. Sống đến bây giờ tôi vẫn yêu các cậu nhất. Nếu có con gái nhất định sẽ gả cho nhóc tì của nhà các cậu. Có vậy tôi mới yên lòng được.

- Mưa rồi.

Phòng của Niel không dùng cửa sổ, vì bước tường giáp với bên ngoài được làm bằng kính một chiều, ngồi từ trong có thể thấy được cả thành phố, nên tất nhiên những giọt mưa cũng không ngoại lệ. Hành Khiết thấy mưa thì vô thức nói một chút, sợ cục cưng ở nhà sẽ sợ mà khóc lóc ồn ào. 

Vương Khiêm cũng nhìn ra ngoài, đúng là mưa thật. Cô gái nhỏ của anh không biết đang ở đâu, làm gì, có đang sợ trận mưa rào, có đang vùi mình vì sấm sét, có đang bị ai đó ức hiếp hay không. Buồn bực trong lòng lại dâng trào, Khiêm cúi đầu xoa xoa trán. Mộc, anh rất đau lòng, thiếu em anh nghĩ mình sẽ trở về như lúc trước. Anh không thể dịu dàng khi thiếu vắng em được.

Có lẽ, mọi chuyện đều không nên bắt đầu.

____________________________________________

- Hy Mộc, cô làm gì ở đây vậy ?

- Ah... Không có gì. Có khách tới sao ?

- Không có, chỉ là giờ tôi sẽ đi đón Đồng Nhiên. Cô có muốn đi cùng gặp nó không ?

Thật ra cậu nhóc Đồng Nhiên đã đi học từ sớm, Hy Mộc thì do mệt lả nên ngủ có chút trễ, không thể gặp cậu bé được. Nghe bà lão kể cậu bé kháu khỉnh lại thông minh sáng suốt, đẹp trai còn hơn cả Đồng Lý nên cô có hơi tò mò.

- Được rồi, trời đang mưa đi hai người sẽ không tiện. Anh cứ rước Đồng Nhiên về đi, tôi sẽ chuẩn bị cơm chiều cho cả nhà.

- Được, phiền cô.

Đồng Lý cười tít mắt chạy ra khỏi nhà bước vào xe hơi trắng, lái thẳng trong mưa. Hy Mộc cũng cười đáp lại, thấy anh đi rồi lại nhìn ra phía cửa sổ của căn bếp, mắt rưng rưng long lanh màu nước.- Khiêm, em lại nhớ anh nữa rồi. Nói xem em là loại người gì đây. Vừa nói sống cùng anh rất khó khăn, vừa ra đi lại muốn nhào vào lòng anh, hôn anh. Em có phải xấu xa lắm không..

Hy Mộc lẩm bẩm một mình, nhìn những giọt mưa đầu mùa ập vào cửa sổ vang lên âm thanh tí tách, hòa cùng với sự im ắng của không gian này thật buồn bã.

An Nhi, mẹ xin lỗi đã không giữ được con, mẹ xin lỗi đã rời xa ba con như thế. Vì mẹ không thể chịu được sự bức bách trong lòng. Có lẽ, mọi chuyện đều không nên bắt đầu. Yêu lấy người đàn ông đó phải chăng là mẹ sai rồi. An Nhi, mẹ biết phải làm gì bây giờ, mẹ rất đau lòng, mưa như thế này, mẹ rất nhớ ba con.

Tâm trạng cực kì mâu thuẫn đang như gào thét, như muốn giết chết Hy Mộc. Cô ngồi gục xuống gian bếp, khóc thút thít không thành tiếng, bàn tay bé nhỏ che miệng mình lại giấu đi những tiếng nấc dài.

- Sao con lại khóc ? Đồng Lý làm gì con à ? Không yêu thương con, không ôm con, hôn con, hay không quan tâm đến con. Con nói đi, nếu tội lớn, ta sẽ đuổi ra khỏi nhà không tha. Mẹ hứa sẽ không để ai bắt nạt con đâu.

Bà lão nghe tiếng khóc thút thít khi đang bước vào bếp, vội vàng chạy vào, nhìn Hy Mộc khóc thì lo lắng ôm chầm lấy cô, hỏi han đủ thứ. Bà sợ Hy Mộc vì con trai bà mà bỏ đi lần nữa, sợ Đồng Nhiên sẽ khóc vì nhớ mẹ hằng đêm, mà không biết mặt mẹ nó là ai, sợ Đồng Lý sẽ uống rượu lén lút mỗi đêm trong buồn rầu nhưng sợ bà phát hiện. Nên lần này, bà quyết giữ chặt Hy Mộc.

Hy Mộc nghe bà xưng tiếng “mẹ” thì ngơ ngác nhìn bà, để mặc bà lau nước mắt cho mình, một hồi lâu mới hoàng hồn giật mình.

- Àh...con không sao..

- Bà nội ơi Nhiên về rồiiiiiiii

Tiếng trẻ con vang vọng cả căn nhà làm không khí tươi vui tràn về ngập tràn trong không gian. Bà nghe tiếng cháu yêu về liền buông Hy Mộc ra, bước cẩn thận ra ngoài. Từ xa, cậu bé nhỏ lóc chóc chạy vào ôm châm bà, cái miệng nhỏ nói ngọng líu lo :

- Bà ơi, hôm nay Đồng Nhiên được 3  điểm A+ môn Mĩ thuật, môn toán, môn âm nhạc nữa. Đáng lẽ còn có cả môn tập đọc nữa nhưng...

- Nhưng sao hả chó con của bà ?

- Con đánh nhau...nên cô giáo không cho con điểm nữa....

Cậu bé cúi đầu, cái miệng đỏ chu ra phụng phịu, hai tay giấu sau lưng ưỡn cái bụng tròn ra xoay xoay, trông tội lỗi nhưng đáng yêu vô cùng.

- Sao cháu lại đánh nhau ? Đây là lần thứ bao nhiêu rồi. Bà và ba đã dặn rất nhiều là không được...

- Nhưng Tiểu Mạn cứ nói con là đứa không có mẹ, cứ bảo các bạn trong lớp nói con là thiên tài không mẹ. Bọn nó còn nói mẹ bỏ con đi vì không cần con nữa, sớm muộn gì ba cũng sẽ bỏ con đi, bà cũng vậy. Con không muốn bọn nó nói điều sai, con chỉ muốn đính chính...

- Đính chính không phải là đánh nhau, con trai. Con sẽ bị phạt không được ăn dưa hấu tuyết 1 tuần.

Mặc cho Đồng Nhiên mếu máo nói chữ được chữ không , khuôn mặt bụ bẩm đỏ lên, cái mũi nhỏ sụt sịt đầy chất lỏng, Đồng Lý vẫn nghiêm nghị bước từ ngoài vào, như chuyện việc quá đỗi quen thuộc đến nỗi không thèm ôm cậu bé vào lòng. Anh đặt chìa khóa vào móc, nghiêm giọng dạy dỗ con khiến cậu bé tủi thân thêm phần nào mà khóc lớn hơn. Cái miệng nhỏ mếu máo qua lại để lộ hàm răng mọc thưa thớt.

- Cháu đừng khóc. Ba làm thế vì muốn tốt cho con. Này, bà tìm mẹ cho cháu rồi, từ giờ sẽ không bị nói gì nữa nhé...

- Bà nói dối, bao nhiêu lần bà nói như thế, các cô ấy đều bỏ đi, không ai ở lại để thương Nhiên cả. Cùng lắm là được 1 tuần, họ rốt cuộc cũng chỉ muốn tài sản của ba thôi, cô này cũng vậy chứ gì. Trông con bé thế thôi chứ con biết hết. Bà là đồ nói dối...

- ĐỒNG NHIÊN.

Đồng Nhiên lớn giọng trách mắng bà, cậu bé chưa ý thức được lời nói, hay vì ý thức được nên mới thật sự nói ra nỗi buồn trong lòng mình. Chỉ là Đồng Lý quá chán nản với việc này, hôm nay nhóc còn cả gan nói bà của nó như thế, lại còn chỉ tay vào người lớn mà to giọng khóc lóc. Anh quát Đồng Nhiên một cái thật lớn làm cậu bé nín bặt, môi mím chặt lại, hai tay đặt trước bụng xoa xoa. Hy Mộc nhìn cậu bé, biết hết mọi tâm tư sâu bên trong thân thể nhỏ bé đó, cậu bé rất buồn, rất cần mẹ, rất cần người có thể dịu dàng mà ôm cậu bé mỗi đêm.. Sao Đồng Lý có thể vô tâm như vậy, còn lớn tiếng với thằng bé. Bình thường trông anh hòa đồng như vậy, ai ngờ lúc này lại như một ác ma.

- Con ra đây, mau.

Đồng Lý ngồi ở phòng khách, gọi Đồng Nhiên vào, tay cầm chiếc roi dài và mỏng, xiếc chặt. Cậu bé cũng ngoan ngoãn nghe lời, cúi gầm mặt bước vào, tự động xoay người lại. Đồng Lý đánh một roi thật mạnh vào mông cậu bé, đau đớn lan truyền làm cậu bé nước mắt ngắn nước mắt dài, nhưng vẫn cắn chặt môi không thành tiếng.

Cứ thế, hai roi, ba roi, đến nỗi khi Hy Mộc chịu không được tiếng roi vùn vụt thì mới chạy lại ôm cậu bé. Khiến roi thứ tư dán vào lưng cô một cái thật mạnh. Hy Mộc run lên, môi cắn chặt lại, đánh mạnh như vậy, những đứa trẻ bình thường đa phần đã khóc lóc van xin, hay có thể ngất đi, sao cậu bé này vẫn có thể chịu được như thế, ngay cả cô còn không thể.

Đồng Lý quật trúng cô, nhíu mày dừng lại. Bà lão đứng bên ngoài không dám can thiệp cũng dùng tay che miệng, không ngờ cô lại làm như vậy.

- Cô...

- Anh có bị điên hay không ?

Hy Mộc quát lớn, trừng mắt nhìn Đồng Lý, tay vẫn ôm chặt cậu bé, để cậu bé vùi vào ngực mình khóc thút thít không thành tiếng.

- Anh đánh như vậy, ngay cả tôi còn thấy đau. Nó là con anh, có sai thì dạy bảo phải đúng cách. Tại sao tiếng trước tiếng sau lại đánh đến đau lòng như vậy. Anh xem, nó khóc còn không dám nữa. Tôi nói cho anh biết, anh mà con đánh con như thế, tôi không nể là khách hay là người dưng. Tôi cũng sẽ đánh anh lại như vậy, có nghe không ?

Cô không ngờ hôm nay lá gan cô lại lớn như vậy. Còn đòi đánh người khác, mà người này xem ra lớn hơn cô gấp 2 lần. Nói xong Hy Mộc ôm Đồng Nhiên ra ngoài, hỏi bà phòng của cậu bé ở đâu sau đó đưa cậu bé đi. 

Bà lão đứng quan sát ở phía sau cả buổi trời, cuối cùng cũng rón rén đến gần Đồng Lý :

- Con xem, nó xem Đồng Nhiên như là con của nó. Cô bé này thật lạ, mẹ nghĩ mẹ đã chọn đúng rồi. Hãy để con bé ở lại đây một thời gian, rồi chúng ta tính tiếp. Được không con ?

Đồng Lý không nói gì, buông roi xuống. Lòng đau như cắt không còn nghĩ gì được nữa. Anh bước ra khỏi phòng khách, dày vò chiếc áo sơ mi mình đang mặt đến nhàu nát cả ra.

__________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.