Tổng Tài Ngược Kiều Thê

Chương 18: Chương 18: Bị thương nặng




Đêm tĩnh mịch.

Nam Môn Thần trở về nhà trong tình trạng loạng choạng. An Ngôn trên lầu nhìn xuống sân thấy thế, nổi lòng trắc ẩn chạy xuống đỡ hắn.

“Nam Môn Thần, anh bị sao vậy?”

“Ân...”

An Ngôn cảm nhận những ngón tay mình ươn ướt, lẽ nào trên lưng hắn có vấn đề. Khi nhìn kỹ dư chất trên tay cô chính xác là máu.

“Anh bị thương ư?”

Người hắn lạnh toát máu nhiễu từ ngoài sân vào đến nhà. Cô tìm bông băng thuốc đỏ băng bó cho hắn, giây phút cởi áo lưng hắn vết đạn xuyên gần tim.

Trời đất, chuyện gì mà bị thương nặng thế, nhìn ra cửa không thấy Thiệu Phong đâu? Mà người hầu trong biệt thự ai cũng say giấc rồi. Cô đứng lên muốn tìm vú nuôi Mộc Bình nhờ giúp đỡ.

“Đừng đi, em đừng rời xa anh!”

Hả? An Ngôn đơ ra, đây là lần đầu tiên chồng gọi cô bằng từ “em.”

Vậy là đang sảng nên nói mớ sao?

Cô nặng nhọc muốn dìu hắn lên lầu, nhưng thân 1m90 này quá nặng, cô tuy cũng cao tiêu chuẩn 1m68, cơ mà không khênh nỗi tảng đá lạnh như hắn.

Tâm lương thiện, nên sao nàng bỏ mặc hắn được.

“Anh ráng xíu đi...”

Bước chân nàng nặng nề trên từng bậc cầu thang. Nam Môn Thần mơ hồ nhìn nàng triều mến.

Đặt Nam Môn Thần lên giường, sờ trán thấy khá lạnh, cô đắp chăn đủ giữ ấm cho hắn, chạy xuống bếp tìm nguyên liệu nấu cháo cá.

“Trời à! Không biết anh ấy làm gì mà trúng đạn.”

Cô vừa băm rau củ vừa suy nghĩ, lẽ nào như lời đồn, chồng cô là trùm xã hội đen.

Đây là thanh toán trong giang hồ chăng?

Bước chân ai đó chậm rãi đến cửa phòng bếp, đôi mắt tựa hồ băng nhìn vào nơi An Ngôn đang nấu nướng.

“Thơm lắm!”

Thanh âm quen thuộc, cô ngoảnh lại thấy nam nhân anh tuấn đang tựa cửa, thoạt nhìn qua anh ta cầm một hộp cứu thương, khoát trên người áo blue trắng, cô nghĩ đây hẳn là bác sỹ tư của chồng, không dài dòng hỏi thêm, cô chỉ tay hướng lên lầu.

Anh bác sỹ trẻ chưa nói thêm được câu gì, mà phải tán thưởng nữ nhân điềm đạm và thông minh, mang nét đẹp mỏng manh như hoa anh đào, ngát hương như hoa mộc lan.

Lần đầu gặp đúng là làm người ta say đắm.

Hàn Thiên luyến tiếc nhìn nàng một cái rồi vội vàng lên phòng riêng của Nam Môn Thần.

Hoa đẹp thế quả nhiên Nam Môn Thần có phước hưởng.

“Anh ấy, ổn không? Tôi không dám lấy đạn ra...”

An Ngôn đặt cháo xuống bàn bên cạnh, dịu dàng đỡ Nam Môn Thần dậy. Hàn Thiên dễ dàng xem vết thương, anh tỉ mỉ rạch một đường gấp đạn đặt vào khay, mùi máu tanh nạt nồng cả gian phòng, khiến nàng muốn nôn.

Nơi vết thương kia máu không ngừng chảy, môi hắn khô khóc, khuôn mặt trắng bệch.

“Đau quá...” Nam Môn Thần ôm chặt lấy cô mà rỉ lời, thân thể run rẩy.

“Này... anh ấy đau đấy, anh nhẹ tay thôi!”

Hàn Thiên giảm tộc độ may vết thương lại, sau khi xử lý xong vết thương.

Nam Môn Thần phất tay, Hàn Thiên thu dọn những vật dính máu, nhanh chóng rời khỏi.

Nam Môn Thần được vợ đút chau như trẻ con. An Ngôn quá đẹp, hắn tuy không được tỉnh táo, nhưng anh mắt của tên bác sĩ kia với vợ không ổn tí nào, nên hắn đuổi gấp.

“Môn Thần, anh Thiệu Phong đâu?”

- “Xoảng xoảng.”

Hắn nghe vợ hỏi đến người đàn ông khác, liền tán đổ chén cháo. Cô bị hành động đó làm cho ngây ngốc, đang yên đang lành hắn lại nổi nóng là sao chứ?

“Cô cút ra ngoài cho tôi!”

An Ngôn gom mảnh vỡ dưới sàn, ngẩn lên nhìn sắc mắt đen kịch của hắn, đành ôm mặt khóc chạy ra ngoài.

Mộc Bình thấy cô lướt qua, muốn gọi lại, nhưng không thấy người đâu, đến cửa phòng nhìn vào thấy Nam Môn Thân hậm hực, bà biết đôi trẻ lại cãi nhau.

An Ngôn ra sân ngồi ngắm bầu trời chỉ có vài ngôi sao, trong lòng nhớ cha, phải chi có cha bên cạnh, thì có lẽ cô không tủi thân.

Từ nhỏ cha đã rất cưng chiều cô, di thư cuối cùng trước khi mất cũng chỉ lo cho con gái.

Nam Môn Thần trên lầu hướng mắt xuống nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của vợ.

Có phải khi nãy hắn hơi quá đáng không?

Chỉ vì An Ngôn dịu dàng lại kiều diễm, nên hắn không muốn thả cô ra khỏi lòng son, cả đời này nàng chỉ được thuộc về riêng hắn, mặc cho hắn dày vò thôi.

An Ngôn vô tình ngẩn lên thấy Nam Môn Thần nhìn mình, trong lòng kinh ngạc. Nam Môn Thần bỏ vào trong.

Đêm đó An Ngôn ngủ quên dưới ghế đá, sáng ra đã thấy chiếc chăn đắp trên người.

Nam Môn Thần lướt qua trong sự nghi quặc của cô, nhìn bóng lưng hắn vào xe. Cô nhớ lại đêm qua vết thương máu me trên lưng hắn.

Liệu hắn đã ổn chưa? Sao lại cuồng công việc đến thế. Hắn muốn biến bản thân thành cổ máy ư?

An Ngôn lên phòng thay đồ, thấy trên bàn là một tờ giấy ghi chú.

“Chiều đi sự kiện cùng tôi!”

An Ngôn thở dài, chắc chắn là lời nhắn của Nam Môn Thần rồi, dù lòng không muốn ra ngoài cùng hắn, nhưng lấy lòng hắn vẫn hơn là chống đối mang ghét bỏ vào người.

[...]

“Là điều tra ra chưa?”

Trong phòng làm việc Nam Môn Thần chống cằm cọc cằn nhìn trợ lý Hàn Thanh.

Đêm qua trên đường về, hắn bị băng đảng xã hội đen chặn xe, không phản ứng kịp hắn đã bị bắn trúng lưng, may mà Hàn Thanh võ nghệ cao giải vây cho hắn lái xe thoát nạn...

Rất nhanh buổi chiều đã đến, người hầu trong biệt thự tất bật sửa soạn cho An Ngôn.

“Oa... Thiếu phu nhân, người xinh lắm luôn.” Một hầu gái tấm tắc khen ngơi.

Tiếng bước chân ghê gợn tiếng đến, khi cửa mở ra. Nam Môn Thần nét mặt căng như dây đàn, thế mà đã chùng xuống, nhìn cô vợ không hề chớp mắt.

Thật sự An Ngôn ngày thường đã xinh, giờ điểm tô thêm son phấn, nàng trở nên đẹp như nữ thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.