Buồi chiều hoàng hôn…
“Mặc thiếu, thiếu gia đã căn dặn không để người bước vào biệt thự!”
Hầu gái nghe chuông cổng reo, chạy ra định mở cổng thì thấy Mặc Tử Hiên bước xuống xe.
Mặc Tử Hiên đẹp trai đẹp trai như trong tiểu thuyết bước ra, hầu gái như bị thoi miên, vô thức mở cửa, nhưng rồi vội tỉnh trí đóng cửa ngay, xém tý Mặc Tử Hiên dập mặt.
“Tử Hiên.” An Ngôn chạy mở cửa ôm chầm lấy Mặc Tử Hiên.
Nam Môn Thần trên lầu nhìn xuống tức muốn ọc máu, thể loại gì đang xảy ra chứ, bình giấm của hắn quá to rồi…
Mặc Tử Hiên cũng bị An Ngôn làm cho đứng hình, chưa kịp hỏi chuyện gì thì Nam Môn Thần đã bước đến giật An Ngôn về phía mình.
“Cô làm cái trò gì vậy?”
An Ngôn giật tay lại, ánh mắt đầy phẫn nộ: “Anh biết tôi mất trí nhớ, nên lên kế hoạch ép hôn chẳng phải sao? Anh biết rõ tôi và Tử Hiên là một cặp mà!”
“Em… Em hồi phục ký ức rồi!” Nam Môn Thần lắp bắp thả tay cô ra, hắn trở về giống như thời sinh viên, luôn sợ An Ngôn không để ý mình, hắn nhìn về hướng Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên cũng tinh tế lui ra xa để không gian riêng cho Nam Môn Thần giải bày.
“Anh rất thâm độc, mạo nhận di thư của cha tôi, khiến tôi tình nguyện trở về kết hôn cùng anh!”
An Ngôn ném di thư của cha vào mặt Nam Môn Thần.
Hắn lạnh lùng nhặt lên xem nội dung, thì sững sờ hiểu ra bí ẩn phía sau, An Ngôn thật sự vì di ngôn của cha, ngày đó mới trở về cử hành hôn lễ cùng hắn, vậy có nghĩa là ngày đó cô cũng không một chút tình cảm nào với hắn, nội tâm của hắn không biết nên khóc hay cười chế giễu chính mình.
“An Ngôn… Tôi thật sự muốn em làm vợ của tôi!.. Điều đó là sai sao?” Hắn ghì chặt đôi vai mảnh khảnh, ánh mắt chứa đựng lệ cay.
“Anh dùng mưu kế hại Tử Hiên mất tích, rồi tiếp cận tôi, tất cả những gì anh làm, điều vì lợi ích cá nhân, thoả mãn chiến thắng thôi. Trước giờ anh luôn đố kỵ với anh Tử Hiên!”
Nam Môn Thần như chết trân, cả việc Mặc Tử Hiên mất tích 5 năm, do tai nạn máy bay, ai đã nói với An Ngôn chứ? Lẽ nào là Mặc Tử Hiên? Hắn hướng mắt về Mặc Tử Hiên đang nói chuyện với Mộc Bình ở ghế mây.
“Anh ấy không nói đâu?” An Ngôn liền buông câu đánh tan suy nghĩ của hắn.
Chết tiệt… Nam Môn Thần cũng có lúc đuối lý trước nữ nhân, hắn nhếch mép:
“Em nhớ lại thì sao nào? Nam Môn Thần tôi chính là chồng em, không phải tên Mặc Tử Hiên ẻo lả kia!”
“Vô sỉ!”
An Ngôn không ngờ Nam Môn Thần vẫn dửng dưng trước những việc xấu xa mà mình làm.
“Anh cho em biết, chỉ cần em rời khỏi đây, thì anh sẽ cho An Ngữ đoàn tụ với cha em đấy.”
An Ngôn đang bước bỗng khựng lại chân lại, ngày hôm qua cô quyết định trở về, vì những lời giao phó cô cho Nam Môn Thần trong di thư, tin cha cô yêu thương con gái nhất, nên tuyệt đối không đưa con gái mình vào chỗ chết nhưng đêm qua cô đã nhận được một tin nhắn đến điện thoại mình, và nói toàn bộ việc mà Nam Môn Thần bày ra.
“Nam Môn Thần! Anh muốn gì ở tôi hả?” An Ngôn bước đến bấu hai bắt tay hắn, nét mặt đầy thịnh nộ.
“Yêu anh!” Nam Môn Thần rũ mi đáp lời, đôi bàn tay nới lỏng, thâm tâm không muốn An Ngôn rời bỏ mình, đây có thể là lần đầu hắn hạ mình.
An Ngôn vẫn quay lưng rời đi.
- “Pằng.”
Một tiếng súng vang trời, viên đạn xước ngang mặt An Ngôn tốc độ thẳng đến Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên phản ứng né kịp, An Ngôn vẫn không ngoảnh lại.
Lúc này trời lại kéo mây đen bao trùm, sấm sét nổ vang.
“Em đi cùng hắn! Anh sẽ bắn chết hắn!” Lời vừa dứt trời đổ mưa to, Nam Môn Thần vươn súng chỉa vào lưng Mặc Tử Hiên.
“?!” Mặc Tử Hiên xoay người nhìn Nam Môn Thần, anh biết người đàn ông này không phải máu lạnh.
“Trả điện thoại cho tôi! Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Nam Môn Thần không sợ tình địch mạnh gia thế hay dung mạo hơn mình, mà là sự điềm tĩnh này, cái nụ cười mỉm chi này, đáng ghét hắn vậy mà cũng có lúc bất lực trước tình địch.
Mặc Tử Hiên chỉ đến lấy điện thoại của mình, nhưng tình hình bất ngờ này đã xảy ra, anh biết An Ngôn đang bị sốc tâm lý, hiểu Nam Môn Thần tính độc đoán, khó mà vợ chồng hoà hợp lúc này.
Mộc Bình cũng chen vào can ngăn Nam Môn Thần, mưa thì ngày một to.
“Tôi trả cho anh!” An Ngôn tháo nhẫn cưới trên ngón áp út, đặt vào lòng bàn tay Nam Môn Thần.
Tình thế này Nam Môn Thần đúng là đang ở thế bị động rồi, khẩu súng rơi xuống chân, đôi bàn tay buông xuôi, chiếc nhẫn cũng vì thế rơi xuống trúng vào đá. Phát ra âm thanh.
An Ngôn dưới áo khoát của Mặc Tử Hiên lướt qua Nam Môn Thần…
Họ rời đi lâu rồi, mà Nam Môn Thần vẫn đứng chết trân dưới cơn mưa.
Mộc Bình chạy vào trong lấy ô che mưa, lúc quay ra lại không thấy người đâu.
“Thiếu gia…!”
Mộc Bình đánh rơi dù, hoảng loạn chạy tìm khắp khuôn viên sân.
Thiệu Phong được Mộc Bình thông báo, nên cũng tảng đi khắp nẻo đường tìm kiếm…
[…]
An Ngôn được Mặc Tử Hiên đưa sang khách sạn nghỉ ngơi.
“Em uống đi!”
An Ngôn đón lấy cốc nước uống mà không chút do dự.
“Em không sợ anh bỏ thuốc à?”
“?!” An Ngôn khựng người, quay qua nhìn nét mặt có chút không đứng đắn của Mặc Tử Hiên, trên người cút áo không mấy chỉnh tề, tâm cô bỗng bấn loạn, ngập ngừng đáp:
“Sao có thể chứ? Anh tốt với em mà!”
Mặc Tử Hiên chớp lấy cốc nước đã cạn của An Ngôn đặt xuống bàn:
“Anh không tốt với em! Mà là anh quá yêu em!”
“Tử Hiên!” An Ngôn lùi về sau, Mặc Tử Hiên cứ thế choàng lên người cô, giữ đôi bàn tay nhỏ bị nam nhân khoá đỉnh đầu: “Anh…?!”
“Không ai nói cho em biết trong tình yêu luôn có sự chiếm hữu à?” Mặc Tử Hiên nhếch mép: “Anh thật sự không muốn em quay trở về…”
An Ngôn chưa nghe hết câu, thì cảm giác đầu choáng váng, hình ảnh Mặc Tử Hiên cũng nhoà đi.
“Anh xin lỗi… Phải dùng đến cách này!” Mặc Tử Hiên móc điện thoại ra, vừa nhìn An Ngôn ngủ say.
Mặc Tử Hiên đúng là đã bỏ thuốc mê trong cốc nước, và An Ngôn không chút phòng bị nào đã uống ngay.