Sau khi Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình rời đi rồi, Hứa Hải Sâm cũng tìm lấy một lý do rồi rời đi.
Trong phút chốc cả phòng khách chỉ còn lại mỗi bà Quân và Quân Phong Lan.
Bà Quân lúc này đang cực kỳ tức giận, bà nhìn Quân Phong Lan đang ngồi bên cạnh mình, vô cùng nóng nảy mà nói với cô: “Con xem lần này con chả làm được cái tích sự gì cả, không phải đã nói là phải tuyệt đối cẩn thận, không được có bất kỳ sơ hở nào sao?”
Quân Phong Lan bị mẹ mình mắng một trận như thế thì cảm thấy cực kỳ tủi thân.
“Thì vốn dĩ là con đã rất cố gắng cẩn thận, không để lại sơ hở nào rồi mà, ai mà biết được Hứa Thanh Tuệ từ lúc nào đã biến thành nhanh mồm nhanh miệng như thế cơ chứ.”
Cô rất không phục mà phản bác lại: “Lại nói chứ, vốn là chuyện này đâu có liên quan gì đến con, không phải là để vì giúp mẹ à. Con chỉ sợ là bây giờ Nhật Đình đang cảm thấy cô Út con đây thật là phiền toái, còn mẹ bây giờ lại còn ngồi đây mà trách con nữa.”
Bà Phong nghe thấy cô nói thế lại nghĩ đến thái độ của con trai của mình, thật khiến bà phiền muộn lo lắng, đầu đau như muốn nứt ra.
“Thôi được rồi, được rồi! Con về phòng đi.”
Quân Phong Lan nghe thấy thế liền xụ mặt ra bỏ đi.
Đợi đến lúc cô đi mất rồi, bà Phong đang ngồi trên sô pha mới nhíu chặt hai hàng lông mày.
Trước mắt bây giờ là tạm thời chưa thể đuổi được đứa tiện nhân Hứa Thanh Tuệ đi rồi, mà cũng không biết bên nhà họ Lâm bên kia định xử lý như thế nào đây.
Bà ngồi suy nghĩ mấy chuyện này mà thấy đầu mình đau không chịu được.
“Thưa bà, bà vẫn đang còn suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua ạ?”
Lúc này dì Ba đi đến bên cạnh bà.
Dì là người hầu thân cận bên cạnh bà Quân, cho nên dì cũng biết được chuyện tối hôm qua.
“Ừ.”
Bà Quân nhìn dì một cái, rồi không biết có phải đang cần một người để tâm sự hay không, bà liền nói hết với dì những lo lắng ưu tư trong lòng mình.
“Dì nói xem, vốn dĩ đều lên kế hoạch sắp xếp tốt cả rồi, thế mà cuối cùng lại thành cái dạng gì thế này không biết. Lại còn cả cái thằng Nhật Đình này nữa, rõ ràng biết con tiện nhân kia tính tình lẳng lơ dễ dãi, thế mà còn đi giúp nó. Thế này có tức chết tôi hay không cơ chứ!”
Dì Ba vẫn luôn lắng nghe lời của bà Quân rất cung kính. Nghe bà Quân nói hết rồi dì mới nói tiếp.
“Thưa bà, thực ra bà không cần phải tức giận như thế đâu, tức giận sẽ ảnh hưởng không tốt đến bản thân.”
Dì Ba vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của bà Quân, sau đó dì mới cẩn thận nói tiếp: “Tôi biết bà muốn khiến cho cô gái kia phải rời khỏi cậu cả. Thế nhưng mà trên thực tế chúng ta cũng không cần phải gấp gáp đến mức như thế, thậm chí chúng ta cũng không cần phải làm gì cả. Cứ đợi thêm một khoảng thời gian nữa, cô gái kia cũng lấy đâu ra mặt mũi mà cứ bám vào nhà họ Quân chúng ta cơ chứ.”
Bà Quân nghe thấy câu này thì trong mắt đột nhiên hiện lên một sự ngạc nhiên.
“Tại sao dì lại nói thế?”
Bà Quân nghi hoặc hỏi lại, dì Ba liền nói hết những suy nghĩ trong lòng mình ra.
“Thưa bà, bà quên rồi ư, năm kia là vì lý do gì mà ông mới bắt cậu cả lấy cô gái kia về cơ chứ? Là vì muốn cô ta sinh con. Thế nhưng đã lâu như thế rồi, cô ta còn chưa mang thai được. Bà cũng biết mà, ông để ý nhất chính là chuyện này. Mà bây giờ lại do có bà tác động, cô ta bây giờ có muốn mang thai cũng không thể được nữa. Chỉ cần cô ta mãi không thể mang thai được, thì cũng chả cần đến bà phải động tay, phía bên ông cũng không cần quan tâm nữa, đến lúc đó còn sợ ông sẽ là người đầu tiên đuổi cô ta đi ấy chứ.”
Bà Quân nghe hết những lời này, trong phút chốc cảm thấy lời dì Ba nói đúng là rất hợp lý.
“Đúng thế! Ta cần gì phải vội vàng gấp gáp như thế chứ!”
Bây giờ bà Quân đã nghĩ thông suốt rồi, bà tự nhiên cảm thấy trong lòng mình cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau khi khen ngợi dì Ba một hồi, bà Quân cũng quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình sau khi rời khỏi nhà họ Quân cũng đã quay về đến nhà mới.
Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê vẫn luôn im lặng đi phía sau mình mà không hề nói một câu nào, liền mở miệng nói trước: “Những lời lúc nãy cô cũng đừng để bụng nhiều, mẹ với Phong Lan cũng chỉ là sốt ruột quá thôi.”
Hứa Thanh Khê lúc này mới hoàn hồn lại, theo bản năng nhìn anh.
Tuy rằng cô không thích thú lắm với câu cuối cùng của anh, nhưng lại nghĩ đến chuyện lúc nãy cô vẫn không thể nhịn được mà hỏi anh: “Anh, tại sao lúc nãy anh lại giúp tôi?”
Quân Nhật Đình liếc cô một cái, lông mày nhíu lại nói: “Tôi không có giúp cô, chuyện nó vốn là như thế. Giống như cô đã nói rồi, tất cả mọi chuyện xuất hiện đều trùng hợp quá, không đúng à?”
Hứa Thanh Khê nghe được câu trả lời này thì nhất thời ngây người ra.
Tuy rằng hơi thất vọng, nhưng mà từ tận đáy lòng vẫn không nhịn được cười trộm một cái.
Bất kể nói thế nào đi chăng nữa thì người đàn ông này vẫn luôn giúp đỡ cô.
Quân Nhật Đình không thể biết được suy nghĩ trong lòng cô lúc này, chỉ thấy cô không nói gì, anh liền nói muốn đi.
“Bên công ty còn có việc, tôi đi trước đây.”
Nói dứt lời, anh cũng không thèm để cho Hứa Thanh Khê có cơ hội nói tiếp đã xoay người bỏ đi.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng rời đi của anh, trong lòng dấy lên một sự dịu dàng mà chính bản thân cô cũng không thể nói rõ được.
Nhìn đến khi không còn thấy bóng của Quân Nhật Đình nữa, cô mới thu lại tầm mắt của mình rồi xoay người đi vào nhà.
Tối hôm qua lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm, sáng nay mới sáng tinh mơ đã phải thức dậy, bây giờ cô đã cảm thấy hơi mệt, có ý định sẽ ngủ bù.
Mà bên kia, Quân Nhật Đình đi đến công ty còn chưa được bao lâu, Hà Văn Tuấn đã đến gõ cửa đi vào.
“Tổng giám đốc, người phục vụ tối hôm qua anh nói tôi tìm đã tìm được rồi.”
Quân Nhật Đình nghe thấy thế liền dừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu lên hỏi: “Bắt được ở đâu?”
“Ở một bến xe nhỏ phía tây thành phố, hình như đang muốn bỏ trốn.”
Hà Văn Tuấn trả lời đầy cung kính. Quân Nhật Đình nghe xong thì híp mắt lại đầy nguy hiểm.
“Đã thẩm vấn ra được là ai sai khiến anh ta chưa?”
Hà Văn Tuấn nghe thấy câu này sắc mặt liền cứng nhắc hơn.
“Hỏi thì đã hỏi ra rồi…”
Anh ta cứ dùng dằng mãi không chịu nói, hai hàng lông mày của Quân Nhật Đình càng nhíu chặt hơn.
“Nói!”
Chỉ một từ lạnh lùng nhưng mang theo cả sự tức giận khiến cho Hà Văn Tuấn bị dọa đến run lẩy bẩy, vội vàng nói ra tên người đứng đằng sau giật dây.
“Tổng giám đốc, là cô năm sai khiến.”
Quân Nhật Đình nghe xong câu trả lời thì sắc mặt trở nên trầm ngâm lạnh lùng, giống như anh đã đoán được ra từ lâu, cũng không còn gì ngạc nhiên nữa.
Hà Văn Tuấn nhìn anh mà trong lòng nghi ngờ không thôi.
Trong khi trong lòng anh ta vẫn còn rối như tơ vò thì Quân Nhật Đình ở đên cạnh đã có chỉ đạo mới.
“Khóa thẻ ngân hàng của cô ấy, nếu như không có sự cho phép của tôi, ai cũng không được thanh toán hộ cho cô ấy.”
“Vâng!”
Hà Văn Tuấn nhận mệnh lệnh liền vội vàng ra khỏi văn phòng đi xử lý.
Quân Nhật Đình nhìn theo bóng anh ta biến mất dần, trong mắt tràn ngập sự nguy hiểm.
Anh cứ cho rằng cảnh cáo lần trước của mình sẽ khiến cho Quân Phong Lan biết điều hơn, thật không ngờ cô lại còn càng dám làm tới!
Quân Phong Lân không hề mảy may biết rằng thẻ ngân hàng của mình đã bị người ta khóa lại.
Sau khi rời khỏi nhà chính, cô phải ngậm một bụng tức anh ách, cả một buổi tối trôi qua vẫn chưa hết tức giận một chút nào.
Cuối cùng cô quyết định tụ tập đám bạn thường ngày của mình đến quán bar uống rượu.
Cả đám người không biết đã uống bao lâu, đều đã say ngả say nghiêng.
Quân Phong Lan nhìn thấy cũng đã đến giờ phải về rồi, cho nên quyết định giải tán.
“Tôi đi thanh toán, mấy cậu đợi tôi một lát.”
Quan Phong Lan lắc lư xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía quầy, lấy thẻ từ trong ví ra đưa cho nhân viên: “Thanh toán đi!”
Nhân viên ở quầy thu ngân lịch sự nhận lấy thẻ, sau khi thực hiện một loạt thao tác thì sắc mặt hơi nghi ngờ.
“Xin lỗi, thưa cô, tấm thẻ này của cô đã bị khóa rồi. Xin hỏi cô có còn thẻ khác không?”
“Cô nói cái gì?”
Quân Phong Lan đập bàn hỏi lại.
Nhân viên thu ngân bị dọa đến sợ ngây người ra.
Cùng lúc này phía sau lưng cô vang lên tiếng giục giã của đám bạn.
“Phong Lan, cậu xong chưa thế? Bọn tôi phải đi về đây.”
“Thế mấy cậu đi trước đi.”
Quân Phong Lan đáp lại bọn họ, ánh mắt lại quét qua nhân viên thu ngân một lượt, không cam tâm tình nguyện mà nhận lại tấm thẻ mình vừa đưa ra.
“Thử quẹt cái này xem.”
Nhân viên thu ngân lại vội vàng nhận lấy thẻ, rất nhanh nhẹn thực hiện một loạt động tác.
Kết quả vẫn như cũ.
Quân Phong Lan không dám tin vào mắt mình, liền lấy tất cả thẻ ngân hàng trong ví ra thử một lượt, thế nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Cuối cùng nhân viên thu ngân cũng đã mất kiên nhẫn.
“Thưa cô, cô có thể đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng nào mà còn dùng được không ạ?”