Bởi vì bà Kim Hồng đã có hẹn trước nên mấy người vừa đến bệnh viện là có thể được làm kiểm tra ngay.
Sau khi bọn họ đi theo Lâm Gia Nghi đi lấy máu, thì đều đang đứng ở hành lang đợi bác sĩ thông báo kết quả.
“Bà Kim Hồng, mẫu máu đã được đưa đi làm kiểm tra rồi, sớm nhất là ba ngày nữa có thể cho ra kết quá, vẫn phải phiền bà sau ba ngày sau lại tới thêm một lần nữa.”
Bà Kim Hồng nghe được lời này, tuy rằng không hài lòng với việc không thể ngay lập tức xem được kết quả, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Bác sĩ cũng không nói nhiều, quay người đi bận những chuyện khác.
“Được rồi, bây giờ chúng ta cứ đợi kết quả ba ngày sau đi, bà Lâm, chúng tôi đi trước nhé.”
Bà Kim Hồng chào tạm biệt.
Sắc mặt của đám người trầm mặc gật đầu.
Vào đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị rời đi, thì Lâm Gia Nghi đi đến bên cạnh Quân Nhật Đình.
“Anh Nhật Đình, ba ngày sau nếu như kết quả đúng thật là con của anh, anh sẽ lấy em sao?”
Cô ta chờ mong nhìn Quân Nhật Đình, không thèm để ý đến Hứa Thanh Khê đang đứng ở bên cạnh.
Quân Nhật Đình lạnh lùng nhìn cô ta một cái, miễn cưỡng nói: “Vậy đợi có kết quả ra đã rồi hẵng nói.”
Lâm Gia Nghi nghe được lời này, trên mặt không thể che dấu được vẻ mất mát.
Bố mẹ nhà họ Lâm cũng có thái độ vô cùng bất mãn với Quân Nhật Đình.
Bà Kim Hồng nhìn qua, vội vào đi lên làm hòa với hai người, khuyên nhủ nói: “Gia Nghi, con cứ yên tâm đi, chỉ cần có thể chứng minh được đứa bé là của Nhật Đình rồi, đến lúc đó dì Hồng chắc chắn sẽ để Nhật Đình lấy con.”
Hứa Thanh Khê thấy bộ dạng không chút kiêng dè nói ra những lời như thế của bà ta, trong lòng cười lạnh không thôi.
Đồng thời, cảm xúc không dễ gì mới có thể đè nén lại được, bây giờ lại lần nữa dâng trào.
Nếu như Quân Nhật Đình cưới Lâm Gia Nghi…
Suy nghĩ này chỉ vừa mới xuất hiện trong đầu cô thì cả người đều trở nên cứng đờ.
Trái tim đau đớn như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, khiến cô không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Cũng vào lúc này, tại nhà họ Quân.
Bởi vì Quân Phong Lan bị thương nên không thể đi đến nơi đông người, liền phải ở trong nhà.
Cô ta ngồi ở trong sân nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ vẫn còn có tâm trạng ngồi trong vườn hoa uống trà, nhịn không được bước qua.
“Quả nhiên cô Mỹ rất có suy nghĩ nha, lúc này Gia Nghi cũng đã mang thai đứa bé của Nhật Đình rồi, không ngờ cô vẫn còn không chịu đi, lẽ nào cô còn cảm thấy mình vẫn còn cơ hội sao?”
Quân Phong Lan đi đến trước mặt Lê Ngọc Mỹ, trịch thượng nhìn cô ta.
Lê Ngọc Mỹ nhìn khuôn mặt tràn đầy chế giễu của cô ta, lại không thèm để ý đến cười nói: “Cơ hội còn hay không, ai cũng không nói trước được, có đúng không?”
Quân Phong Lan nhìn bộ dạng không thèm quan tâm đến sự đời đó của cô ta liền tức giận.
Đúng lúc cô ta chuẩn bị nói chuyện gì đó thì Lê Ngọc Mỹ dường như đã nhìn thấu được cô ta, cười như không cười nói: “Hơn nữa, kết quả kiểm tra còn chưa có, sao cô lại chắc như đinh đóng cột rằng đứa bé của Lâm Gia Nghi là con của Nhật Đình vậy?”
Quân Phong Lan không thèm nghĩ ngợi, hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên, trừ Nhật Đình ra, Gia Nghi làm sao có thể nhìn trúng được người đàn ông nào khác nữa được chứ?”
Lời này vừa dứt, bà ta đã soi mói nhìn Lê Ngọc Mỹ, nhếch miệng cười nói: “Hơn nữa, tôi khuyên cô Mỹ đây nên biết tự trọng một chút đi, tuy tôi thừa nhận Gia Nghi có một số điểm không tốt bằng cô Mỹ, nhưng chị dâu lớn nhà tôi lại vô cùng thích con bé, nếu như để chị dâu tôi chọn lựa giữa hai người để trở thành con dâu, chắc chắn chị ấy sẽ chọn Gia Nghi, cho nên cô Mỹ đừng có tiếp tục ở lại đây tự mình khiến mình khó chịu nữa.”
Quân Phong Lan cố ý nói lời này để khiêu khích Lê Ngọc Mỹ.
Bà ta vẫn còn chưa quên chuyện lúc trước mình bị Lê Ngọc Mỹ uy hiếp như thế nào.
Hôm nay có cơ hội tốt như thế, bà ta đương nhiên phải nắm chặt thời cơ để đáp trả lại chứ.
Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy tia đắc ý từ đáy mắt của bà ta, làm sao lại không biết suy nghĩ trong lòng bà ta được, cười mỉm nhấp một ngụm trà.
“Thứ cho tôi không thể nào tiếp nhận được lời nói của cô Lan.”
Cô ta lắc đầu nhìn Quân Phong Lan, không nhanh không chậm nói tiếp: “Sao cô lại biết bà Kim Hồng sẽ không thích tôi chứ? Vẫn là câu nói kia, trước khi chưa có kết quả, tất cả đều không thể tính toán được, đương nhiên, cho dù có kết quả rồi, nó cũng sẽ không lệch khỏi tỉnh toán của tôi được đâu, cho nên cô Lan thân mến, những lời mà cô nói còn quá sớm đấy.”
Dứt lời, con ngươi của cô ta trầm xuống nhìn chằm chằm Quân Phong Lan, tia lạnh lùng dưới đáy mặt dọa Quân Phong Lan sợ hãi đến phát run.
Nhưng bà ta không muốn để lộ ra trước mặt Lê Ngọc Mỹ, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
“Sao nào, đến lúc này rồi cô còn muốn lừa mình dối người sao?”
Lê Ngọc Mỹ nhìn bộ dạng miễn cưỡng của bà ta, nhếch đôi môi đỏ rực của mình lên, cười như không cười.
“Tôi không biết lừa mình dối người là như thế nào, nhưng mà có một điều này, tôi có thể nói rõ ràng cho cô Lan biết, cô không cần phải dùng những lời nói này để khiêu khích tôi đâu, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô phải hối hận đấy.”
Dường như Quân Phong Lan mới vừa nghe xong được một câu chuyện cười, bật cười thành tiếng.
“Hối hận? Sao tôi có thể hối hận được chứ!”
Lê Ngọc Mỹ thấy thế, chỉ liếc mắt xem thường nhìn bà ta một cái.
“Bởi vì sau khi cô đã tìm ra sẽ ngồi chung một chiếc thuyền với tôi.”
Dứt lời, cô ta thấy Quân Phong Lan đột nhiên thay đổi, hình như có ý định phản bác lại, nhưng lại không cho cô ta cơ hội đó.
“Nếu như cô không tin, chúng ta có thể chờ đợi xem!”
Quân Phong Lan nghe xong lời này, lời phủ nhận muốn nói ra đã nhanh chóng bị nghẹn lại ở cổ họng, muốn nuốt xuống cũng không được mà muốn nhổ ra cũng không xong.
Bà ta cắn răng trừng mắt nhìn Lê Ngọc Mỹ, lại không còn cách nào khác, cuối cùng tức giận dậm chân rồi trực tiếp rời đi.
Lê Ngọc Mỹ nhìn về phía bóng lưng của bà ta, hai mắt hơi híp lại, đáy mắt lóe qua tia sáng, khiến cho người ta không thể nhìn thấu được.
Tiếp sau đó là ba ngày chờ đợi kết quả, cho dù là nhà họ Lâm hay là nhà họ Quân, bầu không khí đều vô cùng căng thẳng.
Khoảng thời gian này Hứa Thanh Khê cũng nhận được tin tức từ chỗ Hứa Khải Minh.
“Ý bố là, bên chỗ bệnh viện đang có ít nhất là ba phe canh chừng kết quả xét nghiệm sao?”
Cô nghi ngờ mở miệng, đáy mắt tràn ngập lo lắng.
“Vậy kết quả báo cáo có thể dễ dàng bị người ta sửa đổi lại không?”
Hứa Khải Minh nghe xong lời này của cô, hừ lạnh một tiếng: “Dễ dàng? Ai nói với con là dễ dàng?”
Ông ấy nói xong cũng không đợi Hứa Thanh Khê hỏi, trực tiếp nói tình huống cụ thể bên trong cho cô biết.
“Đừng thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào cái báo cáo này như thế mà lầm, trong đó chỉ có một nhóm người là của Lâm Gia Nghi thôi, còn hai phe kia, một là của ông lão nhà họ Quân, còn có người của Quân Nhật Đình.”
Hứa Thanh Khê nghe xong lời này, nhịn không được mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cô còn tưởng đám người kia đều là người của nhà họ Lâm, còn có của bà Kim Hồng, dù sao người phụ nữ kia cũng tìm đủ mọi cách để Lâm Gia Nghi có thể được gả vào nhà họ Quân cơ mà, chắc chắn sẽ không đồng ý việc kết quả báo cáo xảy ra vấn để gì được.
Cũng vì thế mà cô không hề nghĩ đến ông lão nhà họ Quân.
Bây giờ nghe Hứa Khải Minh phân tính, ngược lại lại cảm thấy có lý.
Nếu như lúc này bà Kim Hồng có động tĩnh gì đó, thì Quân Nhật Đình đương nhiên cũng sẽ biết, đến lúc đó, Quân Nhật Đình lại có có cớ để phản bác.
Cho nên dựa theo trí thông minh của và Kim Hồng, không thể nào làm như thế được.
“Nói như thế, vậy bản báo cáo sẽ được an toàn rồi.”
Hứa Khải Minh không thể phủ nhận.
“Tuy rằng nhìn qua thì không có vấn đề gì nhưng bên này bố cũng sẽ cho người quan sát, mấy ngày này con cũng chú ý động tĩnh của nhà họ Quân cho bố.”
Hứa Thanh Khê gật đầu, sau đó hai người lại nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
Hứa Thanh Khê nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, nhất thời chỉ còn cảm thấy sự mệt mỏi.
May là tất cả mọi lo lắng trong lòng cô đã không còn nữa.
Dù sao cũng có Hứa Khải Minh để ý đến.
Bởi vì ông ấy không thể trơ mắt nhìn người khác phá hoại những ngày tháng tốt đẹp của con gái mình.
Cũng vì thế, Hứa Thanh Khê cũng dần ném chuyện này ra sau đầu.
Nhưng lại không biết, bệnh viện mấy ngày này, âm thầm đấu đá nhau mãnh liệt.
Thế lực của bốn phương canh chừng, bọn họ đều biết rõ về sự tồn tại của nhau nhưng lại không dám hành động.
Chính là sợ làm lộ mọi chuyện.
Mà trong đám người này, lo lắng và sốt ruột nhất phải tính đến nhà họ Lâm, Lâm Gia Nghi rồi.