Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 388: Chương 388: Anh ta chính là không muốn thả người




Quân Nhật Đình nghe vậy thì từ chối cho ý kiến.

Hà Văn Tuấn thấy thế, trong lòng biết đồ đã được xác định, vội nói: "Nếu đã xác định được là không có vấn đề rồi, vậy còn không mau thả Tổng giám đốc ra?”

Diệu Tư nhìn cậu ta phùng mang trợn mắt thì khẽ cười một tiếng.

Hà Văn Tuấn cảm thấy không đúng, toàn thân căng thẳng lên.

"Mày có ý gì?"

Cậu ta nói xong, vô thức nhìn qua Quân Nhật Đình.

Ai ngờ, Quân Nhật Đình cũng không có cảm thấy bất ngờ với biến cố này, bình chân như vại ngồi trên ghế.

Hiển nhiên Diệu Tư cũng nhìn thấy, hơi nhíu mày, cười nói: "Có ý gì? Đương nhiên là tôi và tổng giám đốc Quân đây mới quen mà như đã thân, muốn giữ lại tâm sự."

Dứt lời, đám người phân tán ở ngoài cửa nhanh chóng đứng lên, còn có một đám đàn ông lực lưỡng ở ngoài tràn vào.

Rất rõ ràng, anh ta không muốn thả người.

"Mày dám nuốt lời?"

Hà Văn Tuấn bị hành động phản bội này của anh ta làm cho tức không nói nên lời.

"Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám làm gì tổng giám đốc nhà tao...”

Cậu ta vốn là muốn buông lời uy hiếp, nhưng lời còn chưa nói hết, thì bị Quân Nhật Đình quát lớn ngăn lại.

"Hà Văn Tuấn!"

Ngắn ngủi ba chữ, hết sức tỉnh táo.

Bất đắc dĩ, Hà Văn Tuấn chỉ có thể nhịn lửa giận trong lòng xuống, đứng bên cạnh Quân Nhật Đình.

Diệu Tư nhìn cậu ta, lại quét mắt Quân Nhật Đình, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng.

"Xem ra tổng giám đốc Quân rất biết thời thế."

Quân Nhật Đình lạnh liếc mắt nhìn anh ta, cau mày nói: "Mày muốn làm cái gì?"

Diệu Tư nghe vậy thì cười đùa tí tởn cầm ly rượu lên lắc lắc, giống như cười mà không phải cười.

"Tôi muốn làm cái gì Tổng giám đốc Quân còn không biết sao? Nói đến, thủ đoạn của tổng giám đốc Quân cũng quá lợi hại, trong khoảng thời gian này tôi cũng thua thiệt không ít."

Quân Nhật Đình híp mắt, không nói lời nào.

Diệu Tư uống một ngụm rượu, cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Không phải nước X có câu ngạn ngữ gọi là có qua có lại sao? Tổng giám đốc Quân cho tôi nhiều ngạc nhiên như vậy thì tôi cũng phải tặng lại cho anh một món quà lớn chứ."

Quân Nhật Đình nghe nói như thế, cuối cùng có biến hóa.

Anh nhíu chặt lông mày, trong lòng có chút bất an.

Anh cho là Diệu Tư phái người đi bắt Hứa Thanh Tuệ.

Còn không đợi anh trở mặt thì nghe được một trận ồn ào ngoài nhà máy.

"Các người là ai? Thả tôi ra! Có biết tôi có thân phận gì hay không? Mấy người bắt tôi thì tuyệt đối không có kết cục tốt đâu.”

Chỉ thấy Lê Ngọc Mỹ bị hai tên đàn ông lực lưỡng áp giải tới.

Cô ta không ngừng giãy dụa, vặn vẹo, ý đồ thoát đi.

Nhưng sức lực của cô ta sao có thể phản kháng lại những người này.

Cũng trong lúc này, Lê Ngọc Mỹ thấy rõ ràng tình cảnh của mình.

Đầu tiên là cô ta nhìn thấy Quân Nhật Đình ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lóe lên vẻ hốt hoảng và chột dạ.

Đặc biệt là nhìn người đàn ông ngồi ở bên trái thảnh thơi uống rượu, thì sao lại không hiểu nữa?

Chỉ là trước mắt cô ta không hiểu sao người đàn ông này lại bắt cô ta, cố nén khẩn trương, quát lên: "Anh là ai?"

Diệu Tư nhíu mày, anh ta cũng biết ý đồ của cô ta khi giả vờ không quen biết.

Người phụ nữ này đúng là ngu không nói nổi, đến giờ vẫn cho là anh ta đang giúp cô ta.

"Cô Lê, mới đó mà đã giả vờ không biết tôi, đúng là khiến cho tôi quá đau lòng.”

Anh ta tà mị nhếch miệng, nhưng lời nói lại làm cho Lê Ngọc Mỹ hoảng hốt không thôi.

Cô ta vô thức nhìn qua chỗ Quân Nhật Đình, vừa vặn cũng bắt gặp ánh mắt Quân Nhật Đình nhìn qua.

Chỉ một thoáng, cô ta chột dạ quay đầu qua chỗ khác.

Quân Nhật Đình thấy thế, con ngươi đen nhánh càng trở nên thâm thúy hơn.

Trên mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc, ngược lại là Hà Văn Tuấn bên cạnh anh hơi kinh ngạc.

"Cô Lê biết nó?"

"Không biết!"

Lê Ngọc Mỹ không chút nghĩ ngợi phản bác.

Diệu Tư thấy hết biểu lộ của mấy người, đặt ly rượu xuống, ra hiệu cho đàn em buông Lê Ngọc Mỹ ra.

Lê Ngọc Mỹ được tự do, vô thức chạy qua chỗ Quân Nhật Đình.

Đối với hành động của cô ta thì Diệu Tư cũng không có cản.

Mà đợi cô ta chạy qua đó rồi mới ra vẻ tổn thương nói: "Cô Lê đây một mực phủ nhận là có quen biết với tôi khiến tôi đây rất tổn thương, chẳng lẽ cô Lê đã quên hợp tác giữa hai chúng ta rồi?"

Lê Ngọc Mỹ nghe nói như thế thì vội tới không kịp thở.

"Anh có ý gì?"

Cô ta âm trầm nhìn chằm chằm Diệu Tư, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, hỏi.

"Không phải tôi đã làm như cô muốn nha, không phải cô vẫn luôn muốn ở bên cạnh tổng giám đốc Quân sao?"

Lê Ngọc Mỹ không ngờ tới người này sẽ nói toạc tâm tư của cô ta ra như vậy, biểu cảm trên mặt cứng lại.

Đồng thời lần nữa chột dạ nhìn qua chỗ Quân Nhật Đình.

Lần này trên mặt Quân Nhật Đình không biểu cảm gì, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

"Anh nói cái gì, tôi hoàn toàn nghe không hiểu!"

Cô ta cố giả bộ trấn định phản bác: "Anh đừng nói mấy lời vô nghĩ đó hòng phá vỡ quan hệ giữa hai chúng tôi!"

Diệu Tư thấy Lê Ngọc Mỹ từ đầu đến cuối cũng không thừa nhận, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất.

"Sao nào? Không phải cô muốn hợp tác với tôi, sau đó để tôi giúp cô chiếm được người đàn ông trong mộng của cô sao?"

Anh ta vờ như lơ đãng mở miệng, nhưng mà lượng tin tức trong lời nói lại có chút lớn.

Quân Nhật Đình hơi biến sắc mặt, Hà Văn Tuấn càng là mở to hai mắt nhìn.

"Cô Lê, cô..."

Hà Văn Tuấn nhìn Lê Ngọc Mỹ, muốn chất vấn nhưng lời đến khóe miệng rồi lại không biết nên hỏi như thế nào.

Hơn nữa cậu ta cũng không đủ tư cách hỏi.

Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy vẻ chấn kinh trong mắt của cậu ta, còn có Quân Nhật Đình khẽ biến sắc mặt thì sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi.

"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Nuốt lời đúng không?"

Cô ta cắn răng nghiến lợi quát lên chói tai.

Diệu Tư cười khẽ: "Sao tôi lại nuốt lời, đã đồng ý giúp hai người ở bên nhau thì chắc chắn sẽ làm."

Lê Ngọc Mỹ thấy thế thì xiết chặt nắm đấm.

Bây giờ cô ta không dám nhìn Quân Nhật Đình, chỉ có thể ôm hận nhìn chằm chằm Diệu Tư.

"Đã không nuốt lời thì bây giờ anh đang làm gì?"

Diệu Tư lắc lắc ngón tay: "Xem ra cô Lê còn chưa hiểu ý của tôi.”

Dứt lời, anh ta chớp mắt một cái rồi cười nói: "Mặc dù tôi hứa sẽ cho hai người ở bên nhau nhưng mà sẽ cho hai người làm một đôi uyên ương uổng mạng, như vậy cũng không tính là nuốt lời đúng không?”

Lê Ngọc Mỹ nghe xong lời này thì cũng biết mình bị lừa.

Cô ta tức tới toàn thân run rẩy, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Diệu Tư.

Còn không đợi cô ta giận dữ mắng mỏ thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.

"Cho nên, tất cả đều do mày sắp đặt?”

Lê Ngọc Mỹ kinh hoảng nghiêng đầu, liền thấy Quân Nhật Đình ánh mắt lạnh lẽo.

"Nhật Đình, không phải như vậy."

Cô ta vô thức thề thốt phủ nhận nhưng biểu cảm trên mặt đã bán đứng cô ta.

Diệu Tư nhìn hai người, cũng không biết có phải là cố ý hay không, nói: "Xem ra Tổng giám đốc Quân vẫn không hiểu người phụ nữ bên cạnh anh, không chỉ là lần này, trước đó mấy người đi thành phố Lâm, còn có lần trước ở nước ngoài nữa. May mà có cô Lê hỗ trợ, không thì còn chưa chắc là tôi sẽ đắc thủ.”

Lê Ngọc Mỹ thấy anh ta nói hết mọi chuyện ra thì tức giận đến khóe mắt run rẩy.

"Im miệng!"

Cô ta gầm lên, Diệu Tư nhún vai nhưng vẫn không ngừng nói.

"Được rồi, bây giờ tất cả đã nói rõ ràng rồi, cũng không khiến cho Tổng giám đốc Quân làm quỷ hồ đồ nữa, hai người có thể cùng nhau xuống hoàng suối vàng.”

Lê Ngọc Mỹ nghe nói như thế thì sắc mặt đột biến.

Ngay cả Quân Nhật Đình vẫn luôn tỏ vẻ không quan tâm cũng căng thẳng đứng lên.

"Mày có ý gì!"

Hà Văn Tuấn và Lê Ngọc Mỹ trăm miệng một lời hỏi.

Diệu Tư không có trả lời, nhưng mà tay của anh ta nhanh chóng đưa ra đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.