Hôm sau, Hứa Thanh Khê nhận được điện thoại của Hứa Hải Minh, ông ấy hẹn cô ra gặp mặt.
Cô biết không còn cách nào từ chối, nên cô mang theo Mạc Ly đến quán cà phê gặp mặt.
Đương nhiên là vẫn giống như cũ, Mạc Ly bị người của Hứa Hải Minh ngăn ở bên ngoài.
“Nói đi, lại có chuyện gì?”
Hứa Thanh Khê sau khi ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hứa Hải Minh cũng không muốn vòng vèo với cô, ông ấy cầm tập tài liệu ở bên cạnh rồi ném nó trước mặt Hứa Thanh Khê.
“Bên trong có hợp đồng, mày lấy về, và tao mặc kệ mày dùng biện pháp gì cũng phải khiến Quân Nhật Đình ký tên cho tao.”
Hứa Thanh Khê cau mày, cô không đồng ý mà mở hồ sơ ra kiểm tra, thì phát hiện ra bên trong tài liệu rõ ràng là hợp đồng hợp tác giữa Thời Thế và tập đoàn Quân Thị.
“Ông có ý gì? Không phải chuyện này Quân Nhật Đình đã từ chối thẳng rồi sao?”
Cô đặt tập tài liệu xuống và nhìn chằm chằm vào Hứa Hải Minh.
Hứa Hải Minh không cho là đúng, ông ấy cười lạnh nói: “Từ chối thì sao? Tao biết mày có biện pháp để thuyết phục Quân Nhật Đình, nên mày chỉ cần làm theo lời tao bảo thôi! Đừng quên mày đã đáp ứng kỳ hạn một năm với tao, vì vậy trong thời gian này mày phải nghe tao!”
Hứa Thanh Khê nghe ông ấy nhắc tới thỏa thuận một năm lần nữa thì tay cô đặt ở trên đùi kiết siết chặt lại.
Cô không thể phản bác, nên cô chỉ có thể dò hỏi: “Đến cùng mấy người muốn làm gì? Tại sao nhất quyết phải hợp tác với Quân Nhật Đình?”
Hứa Hải Minh lạnh lẽo liếc cô, ông ấy hừ nhẹ nói: “Làm cái gì thì mày không có tư cách biết, mày cứ làm tốt chuyện tao bảo đi, cái gì không nên hỏi cũng đừng mở miệng hỏi!”
Hứa Thanh Khê tức giận đến mức muốn ném tập tài liệu vào mặt Hứa Hải Minh.
Đáng tiếc cô lại không có cái lá gan đó, nên cô chỉ có thể mở trừng mắt nhìn ông ấy rời đi.
Mạc Ly ngồi ở một bên nhìn thấy ánh mắt qua lại của hai cha con, thì nỗi nghi ngờ luôn tồn tại trong lòng cô ấy càng lúc càng lớn.
Tuy nhiên cô ấy không hỏi gì cả, chỉ lẳng lặng đi theo Hứa Thanh Khê trở về nhà họ Quân.
Sau khi Hứa Thanh Khê trở về, cô tự giam mình ở trong phòng.
Thời gian trôi qua lúc nào không biết.
Khi người biến mất ở cửa phòng tắm, nụ cười trên mặt cô mới hoàn toàn sụp đổ.
Cho dù vừa rồi bầu không khí rất tốt, nhưng cô vẫn không nói ra được, cô phải làm sao đây?
Ngay khi Hứa Thanh Khê vẫn đang bàng hoàng, Quân Nhật Đình đã tắm xong xuôi và đi ra.
Hứa Thanh Khê thấy thế, cô vội vã ngừng suy nghĩ lại, đi giúp Quân Nhật Đình lau tóc chưa khô.
Quân Nhật Đình nhìn bóng đen cao ngắn trên tường, mà trong lòng anh rất thỏa mãn, anh chỉ hy vọng cuộc sống của mình có thể như thế cho đến già.
Anh nghĩ đến đây, thì cả người liền choáng váng.
Anh lại muốn sống với Hứa Thanh Tuệ đến già!
Trong lúc nhất thời, anh sững sờ nhìn bóng đen trên tường.
Hứa Thanh Khê không nhận ra sự kỳ lạ của anh, thấy tóc gần như khô, nên cô dừng động tác tay lại.
“Được rồi, chúng ta xuống ăn cơm thôi.”
Quân Nhật Đình hoàn hồn, anh gạt đi sự bối rối trong lòng và dẫn cô xuống tầng.
Đợi đến buổi tối, hai người mỗi người vội vàng đi về chỗ riêng của mình.
Nhưng vì Hứa Thanh Khê có chuyện, nên có làm sao cô cũng không tĩnh tâm nổi.
Bản vẽ phê duyệt cuối cùng lại xuất hiện sai lầm rất cơ bản, đến cuối cùng cô dứt khoát mà mặc kệ nó.
Bởi vì cô biết trạng thái của mình không tốt lắm, tâm trí của cô vốn không đặt ở trên bản vẽ, vì nó sẽ chỉ làm hỏng thiết kế vốn đang rất ổn thôi.
Khi người biến mất ở cửa phòng tắm, nụ cười trên mặt cô mới hoàn toàn sụp đổ.
Cho dù vừa rồi bầu không khí rất tốt, nhưng cô vẫn không nói ra được, cô phải làm sao đây?
Ngay khi Hứa Thanh Khê vẫn đang bàng hoàng, Quân Nhật Đình đã tắm xong xuôi và đi ra.
Hứa Thanh Khê thấy thế, cô vội vã ngừng suy nghĩ lại, đi giúp Quân Nhật Đình lau tóc chưa khô.
Quân Nhật Đình nhìn bóng đen cao ngắn trên tường, mà trong lòng anh rất thỏa mãn, anh chỉ hy vọng cuộc sống của mình có thể như thế cho đến già.
Anh nghĩ đến đây, thì cả người liền choáng váng.
Anh lại muốn sống với Hứa Thanh Tuệ đến già!
Trong lúc nhất thời, anh sững sờ nhìn bóng đen trên tường.
Hứa Thanh Khê không nhận ra sự kỳ lạ của anh, thấy tóc gần như khô, nên cô dừng động tác tay lại.
“Được rồi, chúng ta xuống ăn cơm thôi.”
Quân Nhật Đình hoàn hồn, anh gạt đi sự bối rối trong lòng và dẫn cô xuống tầng.
Đợi đến buổi tối, hai người mỗi người vội vàng đi về chỗ riêng của mình.
Nhưng vì Hứa Thanh Khê có chuyện, nên có làm sao cô cũng không tĩnh tâm nổi.
Bản vẽ phê duyệt cuối cùng lại xuất hiện sai lầm rất cơ bản, đến cuối cùng cô dứt khoát mà mặc kệ nó.
Bởi vì cô biết trạng thái của mình không tốt lắm, tâm trí của cô vốn không đặt ở trên bản vẽ, vì nó sẽ chỉ làm hỏng thiết kế vốn đang rất ổn thôi.
Cô nghĩ đến chuyện chứa trong lòng mình, xung quanh cô không có người bạn nào để cô nói hết tâm sự, nên cuối cùng cô một mình chạy xuống tủ rượu ở tầng dưới để lấy một chai rồi về phòng.
Lúc này, uống rượu có lẽ là cách giải tỏa tốt nhất của cô.
Thực ra, bây giờ cô đã hối hận, hối hận vì đã đồng ý với thỏa thuận một năm kia của Hứa Hải Minh.
Nếu cô không đồng ý, cô sẽ không chuyển sang tình thế tiến thoái lưỡng nan như giờ, thậm chí sau khi thất thân còn bị mất lòng.
Biết rõ là không thể, nhưng hết lần này tới lần khác cô không cách nào cưỡng lại sự cám dỗ của sự dịu dàng.
Hơn nữa, hiện thực cũng không cho phép cô từ chối.
Nếu cô không đáp ứng, thì cô sẽ mất đi người thân duy nhất của mình...
Cô nghĩ, rồi lại nhấp thêm một ngụm rượu.
Thời gian trôi qua, cô đã uống hết chai rượu lúc nào không biết, người cũng ngà ngà say.
Cô thấy má mình ửng hồng bất thường, mắt cô mờ đi, mắt cô mơ hồ có dấu vết của nước mắt.
Cả người cô ôm chai rượu ngồi trên sân thượng hóng gió.
Quân Nhật Đình xử lý xong công việc trở về, thì thấy cảnh này.
Anh nhíu mày khi ngửi thấy mùi rượu tản mát trong không khí, ánh mắt anh nhìn vào người Hứa Thanh Khê.
Rõ ràng là mùi rượu này thoang thoảng từ trên người cô.
Chỉ là điều khiến anh băn khoăn là điều gì đã khiến cô uống rượu.
Mặc dù biết trong tài liệu nói Hứa Thanh Tuệ là người phụ nữ thích rượu, nhưng sau thời gian dài tiếp xúc với cô, anh phát hiện ra kỳ thực bình thường người phụ nữ này rất ít khi uống rượu, càng chưa nói đến tửu lượng ba chén đã ngã của cô.
Xem ra trước đây cô đã có chút giấu giếm với mình.
“Thật khó chịu.”
Hứa Thanh Khê không biết Quân Nhật Đình đã tới.
Cô đã uống một chai rượu, xong rồi, cô hóng gió được một lúc, mà lúc này rượu đã lên nên đầu cô căng đau khó chịu, khiến cô nhăn nhó kêu đau.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng kết quả cả người cô chóng mặt, rồi ngã thẳng về phía trước.
Mắt thấy cô sắp áp sát, đôi tay cường tráng vội ôm lấy cô.