Hứa Thanh Khê cũng không biết xung quanh đang ẩn chứa nguy hiểm.
Cô đợi Mạc Ly một lúc, cảm thấy cô ta cũng đã sắp ra rồi thì đang định đi đón xe, chờ Mạc Ly đến thì trực tiếp về luôn.
Ai ngờ lúc đó có ba chiếc xe đen dài có màn che bỗng từ đầu vọt đến, trực tiếp thắng xe trước mặt Hứa Thanh Khê.
Một tiếng "kít", cửa xe mở ra, để lộ một người đàn ông da đen vạm vỡ.
Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút, bỗng phản ứng kịp nên vẻ mặt bỗng hoàn toàn thay đổi.
Chỉ vì cô nhìn thấy những người này thì lại nhớ đến những người nước ngoài đã đuổi theo tấn công bọn họ ở nước ngoài, đặc biệt là khí thế của những người này rất hung dữ, rõ ràng không có ý tốt.
Cô xoay người định chạy trốn vào NK thì không ngờ là phía sau bỗng có vài người ngoại quốc đi tới.
Bọn họ vây thành hình tròn bao vây lấy Hứa Thanh Khê ở giữa.
"Mấy người muốn làm gì?"
Hứa Thanh Khê dừng chân lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Cô Hứa không cần sợ, ông chủ của chúng tôi muốn mời cô Hứa đến làm khách, mong là cô Hứa có thể phối hợp."
Người da đen đứng đầu nói xong đi lên bắt lấy Hứa Thanh Khê.
Sao Hứa Thanh Khê lại có thể để họ bắt mình.
Cô cầm túi xách đánh về phía người da đen, đồn thời tìm một chỗ để chạy.
"Cứu tôi với..."
Cô vừa chạy vừa hốt hoảng kêu lên, hy vọng là bảo vệ của NK có thể chú ý đến tình hình bên này, hoặc là có người qua đường dũng cảm cứu cô.
Nhưng mà cô lại không biết bảo vệ công ty NK đã sớm bị điều đi trước khi nhóm người Diệu Tư hành động
Vì cũng đã là đêm khuya nên người qua đường cũng không có mấy người, nhìn thấy đám người nước ngoài cao lớn hung dữ nên cũng không có mấy người có gan đến giúp đỡ.
Cũng vì vậy nên đã khiến Hứa Thanh Khê rơi vào tình trạng không có chỗ trốn.
Khi Hứa Thanh Khê thấy những người nước ngoài kia đã sắp bắt được mình, cũng không hy vọng vào người khác mà đành tự dựa vào bản thân, cô nghĩ cách chạy trốn.
Cũng may là hôm nay cô mặc dép không cao lắm, chạy cũng không tốn sức, hơn nữa dáng người cô vốn nhỏ xinh, có thể dễ dàng chui lọt chui trái quẹo phải giữa những người nước ngoài cao lớn.
Nhất thời trên con đường có một cảnh tượng truy đuổi.
"Nhường đường đi..."
Hứa Thanh Khê liều mạng chạy về phía trước, vì muốn chạy thoát được đám người nước ngoài kia nên đã chạy lẫn vào trong đám người.
Lúc này cô chỉ lo chạy trốn, quên mất sự tồn tại của Mạc Ly.
Nhưng cô không biết là Mạc Ly bị cô lãng quên đang đứng cách đó không xa yên lặng thưởng thức hình ảnh cô đang bị đuổi bắt.
Mỗi lần Hứa Thanh Khê có cơ hội chạy thoát khỏi người nước ngoài kia, cô ta cảm giác như rất thất vọng.
Sau khi chạy qua hai con đường, Hứa Thanh Khê đã không chạy nổi nữa.
Cô vịn tường không ngừng từng ngụm từng ngụm thở dốc, còn chưa đợi cô bình tĩnh lại thì người nước ngoài phía sau đã đuổi đến.
Bọn họ không hề thương tiếc bắt lấy Hứa Thanh Khê.
"Đàng hoàng một chút, còn chạy nữa tôi sẽ cắt đứt chân của cô."
Người đàn ông cầm đầu hung dữ đe dọa.
"Buông ra..."
Hứa Thanh Khê chưa từng bỏ ý định dãy dụa, cô cần gì phải nhịn, cô đã kiệt sức rồi, vốn không có sức để chạy thoát.
Thậm chí vì la hét ầm ĩ nên đã bị mấy người nước ngoài đó chán ghét, đánh cho một cái hôn mê bất tỉnh.
"Đưa đi."
Người đàn ông cầm đầu thấy Hứa Thanh Khê hôn mê nên đã giao người cho đàn em.
Sau khi bọn họ rời đi, Mạc Ly mới bước ra từ chỗ tối.
Cô ta nhìn chằm chằm những người nước ngoài đang đưa Hứa Thanh Khê đi, mãi đến khi chiếc xe đã rời đi thì cô ta mới lại lắc người đi về lại công ty NK, giả vờ như là mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, đi xung quanh tìm người."
"Hứa Thanh Tuệ."
Cô ta hoảng hốt tìm ở trước cửa vài vòng tất nhiên là cũng thu hút sự chú ý của Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ nhìn chằm chằm bóng lưng của Mạc Ly, lạnh lùng nhếch miệng, nhẹ hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Lúc này cô ta đã nhận được tin của Diệu Tư, biết được người đàn ông kia đã thành công rồi.
Chỉ cần mọi chuyện phát triển theo hướng thuận lợi, sau này trên đời này có lẽ sẽ không còn ai là Hứa Thanh Tuệ nữa rồi.
Trong lòng cô ta cũng đã có tính toán, tất nhiên là cô ta cũng chú ý đến Mạc Ly đã đi đâu trước đó.
Mạc Ly không biết tất cả hành động của mình đã bị người khác nhìn thấy, sau khi cô ta tìm vài vòng xong thì cũng không báo với Quân Nhật Đình mà trực tiếp đón xe quay về khách sạn.
Đợi thời gian đã muộn một chút, Quân Nhật Đình mới tiếp khách ở chi nhánh công ty về, phát hiện ra không thấy Hứa Thanh Khê thì không khỏi nhíu mày.
Anh vô thức lấy điện thoại ra liên lạc nhưng mà điện thoại được kết nối nhưng lại không có ai nghe máy.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Mạc Ly, sau đó biết được Mạc Ly đang ở khách sạn nên gọi cô ta đến.
"Mợ chủ đâu?"
Lúc anh vừa nhìn thấy Mạc Ly đã lập tức hỏi về hành tung của Hứa Thanh Khê.
Tuy là Mạc Ly biết mục đích Quân Nhật Đình gọi mình tới nhưng mà lúc nghe thấy trong lòng vẫn rất khó chịu.
"Mợ chủ vẫn chưa về sao?"
Cô ta giả vờ bất ngờ hỏi lại khiến chân mày Quân Nhật Đình nhíu chặt lại.
"Không phải tôi nói cô đi theo cô ấy sao? Sao chứ, ngay cả cô cũng không biết cô ấy đi đâu?"
Mạc Ly nghe nói vậy thì trong lòng khó nhịn được ghen tỵ, giả vờ ấm ức nói: "Thật ra là tôi muốn đi cùng mợ chủ, nhưng mà mợ chủ không cho tôi cơ hội mà."
Quân Nhật Đình nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mạc Ly cũng không giấu, nói ra chuyện sau khi mình đi ra khỏi phòng vệ sinh thì không thấy Hứa Thanh Khê đâu.
"Cô đã nói cô ấy không đi lung tung, chắc chắn cô ấy sẽ không đi đâu, chắc là đã xảy ra chuyện, tôi đi tìm thử."
Quân Nhật Đình không tin là Hứa Thanh Khê sau khi được nhắc nhở vẫn tự ý rời đi nên đứng dậy muốn đi tìm người.
Mạc Ly thấy thế không đồng ý để cho anh đi:
"Cậu chủ, mợ chủ đã lớn như vậy rồi, xảy ra chuyện gì nhất định sẽ liên lạc với chúng ta, nhưng mà bây giờ không hề nhận được bất cứ tin tức gì, đoán là mợ chủ chỉ đi đâu đó chơi thôi, không muốn chúng ta quấy rầy."
Quân Nhật Đình nghe cô ta nói, nhìn cô ta cố ý đứng chắn trước mặt mình, trong mắt hiện lên tia lạnh.
Người khác không biết nhưng mà anh có thể chắc chắn Hứa Thanh Khê sẽ không bao giờ không nghe điện thoại của anh.
Cũng vì lý do này nên anh mới chắc chắn là Hứa Thanh Khê đã xảy ra chuyện.
Mạc Ly bị ý lạnh trong mắt anh dọa sợ.
Cô ta mấp máy môi đang định nói gì đó thì bỗng nhiên bị giọng nói hung dữ của Quân Nhật Đình cắt đứt.
"Đi ra ngoài."
Mạc Ly run lên một cái, cuối cùng ra khỏi phòng.
Quân Nhật Đình nhìn bóng lưng của cô ta, đáy mắt hiện lên ý hận, bỗng lấy điện thoại ra để liên lạc cho Hà Văn Tuấn.
"Lập tức cho người điều tra camera xung quanh công ty NK, tìm ra hành tung của mợ chủ."
Hà Văn Tuấn không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng mà khi nghe được giọng nói lạnh băng của Quân Nhật Đình thì không dám thờ ở mà lập tức cúp điện thoại làm theo.
Không đến nửa tiếng thì bên phía Hà Văn Tuấn đã có tin tức.
"Tổng giám đốc, mợ chủ đã xảy ra chuyện!"
Quân Nhật Đình nghe nói vậy, dù trong lòng cũng đã đoán được nhưng mà vẫn không nhịn được căng thẳng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Anh trầm giọng hỏi.
Hà Văn Tuấn cầm máy tính làm việc của mình đưa đến trước mặt Quân Nhật Đình.
Chỉ thấy trên màn hình phát một video, rõ ràng là Hứa Thanh Khê bị đuổi bắt và hình ảnh bị kéo lên xe.
Quân Nhật Đình nhìn xong thì không ngừng tức giận.
Tất nhiên là anh nhận ra những người này và những người lần trước bắt cóc Lê Ngọc Mỹ là một phe.
Anh không ngờ rằng những người này ở dưới sự chèn ép của anh và cả cảnh sát mà vẫn còn dám ngang ngược.