Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 19: Chương 19: Chúng ta chờ xem




Hứa Thanh Khê vùng vẫy mấy cái, ngược lại càng bị hắn chặt chẽ đè xuống, cánh tay mạnh mẽ bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, một cánh tay khác dùng sức rất mạnh xé quần áo cô.

"Quân Nhật Đình, anh muốn làm gì?" Hứa Thanh Khê nghiêng người né tránh, cô căn bản không phải đối thủ của người này.

Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, xem ra hắn đã say không biết gì nữa rồi.

Phần thân dưới chợt lạnh, Hứa Thanh Khê không kìm được hít vào một hơi, tiếp theo chính là làn da lạnh lẽo của hắn áp lên, cơ hồ dùng hết sức bá đạo tiến vào thân thể cô.

Hứa Thanh Khê đau đến nỗi cong oằn người lại, nhưng bị hắn giữ chặt không tài nào nhúc nhích, không ngừng vần vò cô.

Hắn liên tục thúc thật mạnh, tựa hồ muốn thấy cô cầu xin hắn tha thứ mới vừa lòng.

Hứa Thanh Khê buộc lòng phải vặn vẹo thân thể theo động tác của hắn, theo cánh tay hắn, bày ra những tư thế phối hợp ngoan ngoãn thuần phục.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết bao lâu, Hứa Thanh Khê cơ hồ sắp bất tỉnh.

"Nhớ lấy bài học tối nay, sau này không cho phép cô có bất cứ liên hệ nào với những người đàn ông khác!"

Hắn ghé vào tai cô gần như gầm lên.

Sau đó nghe hắn gầm nhẹ một tiếng, kết thúc trận chinh phạt vũ bão.

Vừa mới kết thúc cuộc chiến, Hứa Thanh Khê lập tức liền tê liệt.

Người đàn ông vốn đang phủ lên người cô dường như lập tức thức tỉnh, xoay mình bước ra khỏi phòng.

Chỉ để lại một mình Hứa Thanh Khê nằm mềm oặt trong phòng, khắp nơi tràn ngập không khí đầy mùi ám muội sau cuộc ân ái.

Toàn thân giống như bị nghiền ép, Hứa Thanh Khê đau đến nỗi run rẩy cả người.

Cô làm sao chịu nổi tủi nhục như vậy, không kìm lòng được chỉ có thể nằm sấp trên giường khóc nức lên.

Bên kia Quân Nhật Đình nằm trên giường phòng khách, người cũng tỉnh táo lại không ít.

Hắn rất ít khi tỏ ra lỗ mãng như vậy, trong lòng không kìm được cảm thấy âm thầm hối hận.

"Như vậy có phải rất quá đáng hay không?"

"Cô ấy có oán trách mình hay không?"

Hắn trở mình, không, đây không phải là lỗi của hắn.

Rõ ràng là cô cùng với Trác Văn Khoa có tư thế không rõ ràng trước, hắn chỉ muốn dạy dỗ cô một chút mà thôi.

Đúng, đúng là như vậy.

Chẳng qua là trong lòng vẫn cảm thấy phiền não vô cùng, Quân Nhật Đình cả đêm ngủ không ngon giấc.

Ngày hôm sau thức dậy còn sớm hơn so với ngày thường, cũng không ăn sáng ở nhà, mà liền vội vã ra cửa.

Nhà người giúp việc thấy hắn tâm trạng không tốt, cũng không ai dám chọc giận.

...

Ngày hôm qua trải qua một phen dày vò như vậy, lúc Hứa Thanh Khê thức dậy mặt trời đã lên gần chính giữa.

Cô tắm sơ một cái, rồi mặc quần áo vào bước xuống lầu dưới.

Người giúp việc bên cạnh vội vàng chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô, còn cô chỉ chống cằm ngồi một mình trước bàn ăn ngẩn người.

Thoạt nhìn chẳng thấy ổn chút nào.

Mọi người cũng âm thầm kỳ quái, "Hôm nay cậu cả cùng mợ cả làm sao thế nhỉ? Ai cũng có vẻ là lạ."

Mấy món ăn thanh đạm được đưa lên bàn, một người làm nữ lại bưng lên một chén sứ trắng đặt trước mặt cô.

"Đây là cái gì vậy?" Hứa Thanh Khê liếc một cái, món này trước đây không có.

Người giúp việc nữ kia mỉm cười chúm chím, "Thưa mợ cả, đây là chè dưỡng nhan làm riêng cho mợ. Lúc cậu cả đi ra ngoài, cố ý dặn dò nhất định phải làm cho mợ uống. Nghe nói chè này rất tốt cho da phụ nữ."

Hứa Thanh Khê mở ra nắp chén chè, một hương thơm thanh mát tỏa ra, nhìn cũng không tệ lắm.

Trên mặt chén chè vẫn còn bốc khói lượn lờ, thoạt nhìn giống như mới vừa làm xong.

Thấy người giúp việc vẫn nhìn mình chăm chú, Hứa Thanh Khê nếm thử một miếng, quay sang đối phương gật đầu một cái.

“Lát nữa tôi uống."

Người giúp việc vui mừng hớn hở đi ra ngoài, Hứa Thanh Khê liền hơi bừng tỉnh.

Là do Quân Nhật Đình áy náy sao? Anh ta muốn đền bù cho cô?

Nhưng mà cô thật chẳng có khẩu vị thưởng thức chút nào.

Nhưng dù sao vẫn là có thành ý.

Cô bĩu môi, cầm muỗng lên miễn cưỡng múc một muỗng.

...

Trong nhà chính nhà họ Quân, một cô hầu gái len lén bước vào, đôi mắt không liếc ngang liếc dọc, giống như sợ bị phát hiện.

"Ở đây." Một người khác ra đón, "Làm sao bây giờ mới đến, cô Gia Nghi chờ cô lâu lắm rồi đấy."

"Mới vừa có việc gấp nên chậm trễ." Cô hầu gái nói.

Một người khác lại hỏi, "Chuyện gì còn phải bắt ngươi tự đi vậy?"

Người hầu gái chỉ mím môi mà không nói lời nào.

Người giúp việc đầu tiên khẽ hừ một tiếng, "Không nói thì thôi, chẳng lẽ sợ tôi cướp công cô sao?"

Ba người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến phòng của Lâm Gia Nghi.

Cô đang rảnh rỗi nhàm chán một mình, bèn lôi đồ ra sơn móng tay.

Sơn móng tay màu hồng nhạt càng làm nổi bật ngón tay trắng nõn của cô, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói, "Vào đi."

"Chào cô Gia Nghi!" Cô hầu gái tên là Thúy Kiều, cô cung kính tiến vào, nhìn về phía Lâm Gia Nghi, trong mắt có chút căng thẳng, cũng có chút sợ hãi.

Mấy người giúp việc bên cạnh chủ động lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Gia Nghi mới từ tốn nói một câu, "Không phải đã nói với cô, không được tùy tiện đến tìm tôi sao? Thôi bỏ đi, có cái gì mới không? Nhà bên kia lại có tin tức gì à?"

Cô hầu gái này đã hợp tác với cô được một thời gian, lập tức liền đem chuyện tối hôm qua, Quân Nhật Đình đến phòng Hứa Thanh Tuệ như thế nào, sau đó lại sang phòng khách ngủ như thế nào, nhất nhất kể hết ra.

Lâm Gia Nghi càng nghe ánh mắt càng sáng, "Cô nói vậy tức là, tối hôm qua anh Nhật Đình và con tiện nhân kia không có ngủ chung với nhau?"

Cô cầm chai sơn móng tay sang bên cạnh nặng nề để xuống, vui vẻ hào hứng, "Hứa Thanh Tuệ bất quá cũng tới đó thôi à? Còn tưởng rằng cô ta có bản lĩnh lớn thế nào, có thể trói anh Nhật Đình bao lâu được chứ!"

Cô hầu gái càng cúi thấp đầu hơn nữa, nhưng lời như vậy không phải những lời cô được phép nghe.

Lâm Gia Nghi rốt cuộc vẫn không bị hưng phấn làm cho u mê đầu óc, một tay liền nắm lấy cằm cô gái nhỏ kia, xác nhận một lần nữa, "Có chắc chắn là cô thấy rõ?"

"Dạ, hoàn toàn chắc chắn." Cô gái nhỏ mặt đầy cung kính tiếp tục khẳng định.

"Được, cô làm tốt lắm. Đến lúc Lâm Gia Nghi tôi trở thành mợ cả, nhất định không thiếu phần cho cô đâu."

Lâm Gia Nghi có được tin tức bùi tai như vậy, nhất thời cả người sảng khoái.

Cô vừa nói, vừa hào phóng móc ra năm triệu tiền mặt ném cho con bé, cười nói, "Thưởng cho cô! Tiếp tục theo dõi cho tôi! Đừng để người khác phát hiện."

"Cám ơn cô Gia Nghi, cô cứ yên tâm ạ!"

Con bé kia vội vã cầm tiền nói cảm ơn, Lâm Gia Nghi khoát khoát tay, lúc này nó mới vội vàng lui ra ngoài.

Lâm Gia Nghi không hề quan tâm con bé kia rời đi bằng cách nào, cô đưa tay đẩy cửa sổ ra một chút, cảm thấy thời tiết hôm nay hết sức lý tưởng.

Rốt cuộc cơ hội của cô sắp tới rồi sao?

Hứa Thanh Tuệ, chúng ta chờ xem!

...

Hứa Thanh Khê hai ngày nay ở lì trong nhà cũng chẳng thể nào ngủ ngon nổi, ban ngày vốn là chỉ muốn ngủ bù một giấc ngắn, ai ngờ giấc ngủ này lại kéo dài đến tối mịt.

Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

Đêm dài đằng đẵng, bây giờ chỉ mới mười giờ tối.

Bụng cô bắt đầu đánh lô tô vì đói, cô vốn là muốn nhịn qua đêm luôn.

Nhưng mà cảm giác đói bụng từng đợt tấn công, bụng kêu ọc ọc, bắt đầu thấy xót ruột, Hứa Thanh Khê không thể nhịn được nữa.

Cô bất đắc dĩ xoa xoa chiếc bụng đói meo, "Được rồi, hay là xuống bếp xem thử một chút vậy."

Lượn quanh nhà bếp một vòng, cô cảm thấy thất vọng, Quân Nhật Đình từ trước đến giờ chú trọng ăn uống dưỡng sinh, trong bếp cũng không có món gì có thể chống đói lập tức được.

Cũng may còn được vài vắt miến, Hứa Thanh Khê không thể làm gì khác hơn là nấu đại một bát miến không thịt bưng đến bàn ăn.

"Đây là cái gì?" Cô vừa đặt bát miến lên bàn, vừa định ngồi xuống ăn, liền thấy thấy một chồng văn kiện trên bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.