Chỉ trong vòng nửa ngày, những dư luận gây ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn Phong Quân đã được giải quyết.
Lâm Gia Nghi nhìn những tin đồn thất thiệt trên mạng, tức giận đến mức đập phá đồ đạc trong phòng.
Rõ ràng cô ta đã sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện rồi, chỉ cần dư luận dậy sóng, cho dù anh Nhật Đình muốn bảo vệ con khốn Hứa Thanh Tuệ kia, cũng sẽ vì áp lực của công ty mà trừng phạt cô.
Nhưng hiện tại mọi thứ đều bị hủy hoại hết rồi!
Đặc biệt là lời nói của Đinh An Nhã, càng khiến cô ta không thể quay lại hoạt động được.
Rõ ràng lúc trước cô ta còn rất ghét con khốn kia, không ngờ lại giúp con khốn ấy.
Chết tiệt!
Lẽ nào Hứa Thanh Tuệ là sao may mắn chuyển thế sao?
Sao mỗi lần cô ta tính kế cô, cô đều có thể biến nguy thành an.
Cô ta tức giận nghĩ, điện thoại bên cạnh vang lên.
Là bạn học kia của cô ta gọi đến, nhưng cô ta cũng không định nghe.
Đồng thời phía bên kia, Hứa Thanh Khê đang chú ý đến những tin tức trên mạng.
Cô thấy dư luận đã hoàn toàn bị khống chế, hơn nữa cách giải quyết còn tốt hơn cô nhiều, gánh nặng lớn trong trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cũng có tâm tư để sắp đặt kế hoạch tiếp theo.
Vào buổi tối, khi Quân Nhật Đình trở về dùng bữa, Hứa Thanh Khê không nhịn được mà hỏi về chuyện đó.
“Đúng rồi, Đinh An Nhã kí kết vào công ty lúc nào vậy? Tôi không nhận được tin tức gì.”
Quân Nhật Đình liếc nhìn cô, trầm giọng nói: “Hôm qua sau khi cô đi, tôi đi tìm cô ta.”
Hứa Thanh Khê ngạc nhiên, nhưng không hỏi tại sao, mà thay đổi chủ đề trò chuyện, tò mò hỏi: “Vậy chuyện bị tiết lộ ra lần này có điều tra ra được gì không?”
Quân Nhật Đình chỉ “ừm” một tiếng, sau đó cũng không nói gì.
Hứa Thanh Khê thấy vậy, biết rằng anh không muốn nói, cô bĩu môi, không hỏi thêm nữa, tập trung ăn cơm.
Sau đó hai người một người về phòng ngủ, một người vào phòng làm việc.
Cả đêm không xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, Quân Nhật Đình ăn sáng xong thì đến công ty.
Hà Văn Tuấn đã đợi sẵn ở cổng công ty.
“Mười phút sau, mở một cuộc họp khẩn cấp tất cả ban giám đốc.”
Quân Nhật Đình vừa đi về phía thang máy, vừa phân phó.
Hà Văn Tuấn gật đầu, lấy điện thoại di động ra sắp xếp.
Chưa đến mười phút, phòng họp đã đầy người.
Bọn họ thì thầm với nhau đoán nội dung cuộc họp ngày hôm nay.
Mặt Lâm Gia Nghi không cảm xúc ngồi ở vị trí của mình, vẻ mặt khó đoán, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cho đến khi Quân Nhật Đình dẫn Hà Văn Tuấn từ cửa tiến vào, mọi người mới im lặng.
“Hôm nay mở cuộc họp khẩn cấp này, là vì có một vài chuyện cần phải xử lý.”
Sau khi Quân Nhật Đình ngồi xuống, nhìn xung quanh, trầm giọng nói.
“Đầu tiên, công ty thành lập một bộ phận kiểm tra chất lượng, tất cả sản phẩm đều phải được kiểm tra, kiểm tra xong mới được xem là hoàn thành để đưa ra bán.”
Anh chậm rãi nói về một số quan điểm cần được cải cách, cho đến cuối cùng, ánh mắt anh lạnh lùng đặt trên người Lâm Gia Nghi, lạnh giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cô bị sa thải.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lâm Gia Nghi lập tức tái mặt, ngây ra như phỗng.
Tuy nhiên Quân Nhật Đình không hề quan tâm đến biểu tình của bọn họ, nói xong, trực tiếp thông báo cuộc họp kết thúc.
Sau khi anh đi, phòng họp vốn dĩ đang im lặng chợt xôn xao lên.
“Trưởng phòng Lâm, chuyện gì vậy? Sao tổng giám đốc lại sa thải cô.”
“Đúng vậy, giám đốc, bà có biết xảy ra chuyện gì không?”
Các giám đốc đều quan tâm hỏi han.
Lý Dương Châu lắc đầu, cau mày nói: “Tổng giám đốc cũng không nói gì với tôi.”
Bà nói xong, nhìn về phía Lâm Gia Nghi.
Đúng lúc bà muốn hỏi, thì thấy Lâm Gia Nghi nghiến răng đứng lên đuổi theo Quân Nhật Đình.
Cô ta không hiểu, rõ ràng mọi chuyện đều đang tốt đẹp, tại sao anh Nhật Đình lại sa thải cô ta.
Với lại anh cũng chưa nói rõ nguyên nhân, làm sao có thể khiến cô ta cam tâm.
“Anh Nhật Đình.”
Cô ta chạy một mạch đến thang máy, nhìn thấy Quân Nhật Đình, nhanh chóng gọi lại.
Quân Nhật Đình nghe thấy, vốn dĩ không muốn để ý đến cô ta.
Nhưng đang trong lúc chờ thang máy, để cô ta đuổi kịp.
“Anh Nhật Đình, sao anh lại sa thải em? Có phải do em có chỗ nào làm không tốt không?”
Lâm Gia Nghi đuổi vào thang máy, liên tục hỏi.
Quân Nhật Đình không cảm xúc nhìn cô ta, Hà Văn Tuấn đứng một bên tặc lưỡi.
Nếu không phải cậu biết chân tướng, có khi thật sự bị cô chủ nhà họ Lâm này lừa gạt.
Ngay khi cậu không nhịn được mà chửi mắng trong lòng, bên này Quân Nhật Đình trả lời.
“Cô đã làm gì, trong lòng cô tự biết rõ.”
Anh lạnh giọng nói, khiến toàn thân Lâm Gia Nghi cứng đờ, đồng tử thít chặt lại.
Rõ ràng anh Nhật Đình đã biết cô làm cái gì ở sau lưng.
Cô ta hoảng sợ ngước mắt lên, đang muốn giải thích, nhưng lời còn chưa nói ra, thang máy đã đến tầng hầm để xe.
“Công ty không cần loại người gây rối, tôi vì nể mặt mẹ tôi mà đã giữ lại danh dự cho cô, cô về nhà họ Lâm đi.”
Quân Nhật Đình nói xong, trực tiếp đi qua Lâm Gia Nghi.
Lâm Gia Nghi đứng trong thang máy, nhìn bóng dáng anh càng đi càng xa, sắc mặt tái nhợt.
......
Cùng lúc đó, nhà họ Quân, Hứa Thanh Khê cũng nhận được tin tức, Lâm Gia Nghi bị đuổi khỏi công ty.
Mặc dù Quân Nhật Đình không nói nguyên nhân sa thải, nhưng trong lòng cô vẫn mơ hồ đoán được.
Tối qua khi cô hỏi về chuyện đó, Quân Nhật Đình không nói rõ, mà sáng này vừa đến công ty đã sa thải Lâm Gia Nghi.
Chỉ sợ rằng Lâm Gia Nghi chính là người tung tin.
Chỉ là cô không hiểu tại sao người phụ nữ này lại làm như vậy.
Lẽ nào là vì nhắm vào cô?
Nhưng cái giá phải trả quá cao rồi, hơn nữa còn liên lụy đến tập đoàn Phong Quân, theo lý mà nói Lâm Gia Nghi không nên làm như thế.
Cô nghĩ rất lâu, đều không nghĩ được rõ ràng, cũng không muốn nghĩ về nó nữa.
Dù sao thì Lâm Gia Nghi rời đi cũng là tin vui đối với cô, sau này ở công ty cũng ít gặp phải phiền phức.
Cô nghĩ thông rồi, cả người thoải mái, lần nữa tập trung vào sáng tác.
Cũng không biết qua bao lâu, nhạc chuông điện thoại làm gián đoạn sáng tác của cô.
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, trên màn hình biểu thị là Hứa Hải Minh, thì không để ý nữa.
Bởi vì trong lòng cô biết rõ, Hứa Hải Minh liên lạc với cô vào lúc này, chỉ có một nguyên nhân, chính là muốn cô giúp đỡ vụ kiện với nhà họ Quân.
Mà chuyện này, cô không muốn giúp.
Dù sao lúc trước cũng đã nói, cô có được như bây giờ, đều do cô tự mình kiếm được.
Thật giả lẫn lộn, ngay khi cô là một người ngoài ngành cũng biết đây là cấm kỵ trong kinh doanh, vậy mà ông ta còn cố ý phạm phải.
Cô không muốn để ý, cũng không biết có phải Hứa Hải Minh cũng đoán được không.
Sau khi gọi thêm hai cuộc cô không nghe, ông ta đổi thành nhắn tin.
“Ding ding” không ngừng vang lên, khiến Hứa Thanh Khê không thể nào chuyên tâm sáng tác, không còn cách nào, cô chỉ có thể cầm điện thoại lên kiểm tra.
Thì nhìn thấy tất cả những tin nhắn đe dọa và cảnh cáo bên trong.
Hứa Thanh Khê tức giận run lên, cũng không thể chống cự nữa.
Bởi vì Hứa Hải Minh lại dùng tính mạng của mẹ cô để đe dọa cô.
“Rốt cuộc ông muốn làm sao?”
Hứa Thanh Khê gọi điện thoại cho ông ta, nghiến răng chất vấn.
“Tôi muốn thế nào, lẽ nào cô không biết? Khiến Quân Nhật Đình rút đơn kiện lại!”
Hứa Hải Minh trầm giọng ra lệnh.
“Không làm được!”
Hứa Thanh Khê nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối.
Hứa Hải Minh nghe xong, vẻ mặt lạnh đi: “Cô không có tư cách từ chối, chuyện này cô phải làm cho tôi.”
Ông ta nói xong, không đợi Hứa Thanh Khê phản bác, lại uy hiếp: “Đừng nghĩ rằng cô đang ở nhà họ Quân, thì tôi không làm gì được cô, trừ khi cô không muốn quan tâm đến sống chết của mẹ cô nữa.”