Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 431: Chương 431: Cô cũng không quan trọng




Hứa Thanh Khê nhìn cửa phòng đóng chặt làm tức giận đến nỗi ngực không ngừng đập mạnh.

Cô hít thở sâu nhiều lần mới có thể bình tĩnh lại tâm trạng, tỉnh táo gõ cửa một lần nữa.

"Mạc Ly, chúng ta nói chuyện được không?" Cô đứng ở cửa ra vào, ý đồ dùng giọng thương lượng để Mạc Ly đi ra.

Nhưng mà trong phòng vẫn không có tiếng động.

Cô cắn môi dưới, nổi nóng nói: "Mạc Ly, nếu như cô không ra, tôi sẽ lấy chìa khóa để vào đó."

Bất kể như thế nào, hôm nay cô nhất định phải biết được tin tức của Nhật Đình.

Cũng may theo lời cô vừa nói, cuối cùng trong phòng đã có tiếng động.

"Cuối cùng thì cô muốn làm gì?" Nét mặt Mạc Ly khó chịu mở cửa, cặp mắt lạnh lùng của cô ta nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê thấy thế, lập tức bị hù dọa.

Chờ sau khi hoàn hồn, cô trầm mặt chất vấn: "Không phải cô đi tìm Nhật Đình sao? Tôi muốn biết hiện tại Nhật Đình ở đâu?"

Mạc Ly nhìn cô, ánh mắt của cô ta lóe lên ánh sáng khiến người ta khó hiểu.

"Nói cho cô biết thì cô có thể làm gì? Cô có thể giúp đỡ cậu cả không?"

Cô ta không trả lời mà còn hỏi ngược lại làm Hứa Thanh Khê sửng sốt, bờ môi cô nhúc nhích không biết trả lời như thế nào.

Mạc Ly thấy thế cười lạnh tiếp tục nói: "Nếu đã không giúp được gì, tôi cho cô biết có tác dụng gì không? Cô ở yên ở đây chính là trợ giúp đối tốt nhất với cậu cả! Cô bớt gây phiền toái cho tôi và cậu cả đi!"

Cô ta nói xong cũng mặc kệ sắc mặt Hứa Thanh Khê khó coi như thế nào, cô ta lại đóng “ầm” cửa lần nữa.

Hứa Thanh Khê nhìn chằm chằm cửa phòng thì tức giận đến toàn thân run rẩy, trong lòng càng không khỏi lo lắng.

Mặc dù Mạc Ly không nói rõ, nhưng trong giọng nói lạnh lùng cứng rắn của cô ta, cô có thể đoán được Nhật Đình gặp chuyện, mà chuyện này còn rất khó xử lý.

Về phần tại sao Mạc Ly lại trở về, cô suy đoán có thể là có liên quan đến cô.

Nghĩ vậy, trong lòng cô càng thấp thỏm không yên hơn.

Cô nhớ đến Quý Khuất Nguyên còn đang ở nước ngoài, cô không nhịn được về phòng gọi điện thoại.

"Anh Khuất Nguyên, một trợ thủ của Nhật Đình đã trở về, thế nhưng cô ta không nói cho tôi biết tin tức của Nhật Đình. Tôi không yên lòng, bên chỗ anh có tra được Nhật Đình đang ở đâu không?"

Quý Khuất Nguyên rất ngạc nhiên: "Trợ thủ của Nhật Đình sao? Có thể cho tôi tin tức cụ thể của người đó không? Vả lại cô có thuận tiện kể lại cuộc trò chuyện của hai người cho tôi nghe được không?"

Tất nhiên Hứa Thanh Khê không tiện.

Cô nói đơn giản cuộc nói chuyện của mình và Mạc Ly, cô lại nói ra thân phận của Mạc Ly.

"Nếu Mạc Ly có thể trở về, vậy hẳn là Nhật Đình không có vấn đề lớn. Nhưng tin tức cụ thể còn chờ tôi điều tra tin tức của cô ta xong thì tôi sẽ báo với cô." Quý Khuất Nguyên có được tin tức hữu dụng nên bảo Hứa Thanh Khê chờ anh ấy.

Cũng may thời gian không lâu, vào buổi tối là Hứa Thanh Khê nhận được điện thoại của Quý Khuất Nguyên.

"Anh Khuất Nguyên, có tin tức của Nhật Đình chưa?" Hứa Thanh Khê kích động hỏi thăm.

"Thật xin lỗi, tôi chỉ biết được một vị trí."

Quý Khuất Nguyên áy náy đáp lại: "Bên chỗ Nhật Đình rất mẫn cảm, có thể là đã hiểu lầm tôi nên tôi chỉ dám động đến bọn họ một lần rồi nhanh chóng rời đi, quả thực tạm thời tôi cũng không biết địa chỉ."

Hứa Thanh Khê sửng sốt: "Anh nói là Nhật Đình đang trốn tránh anh sao?"

Quý Khuất Nguyên lắc đầu: "Người anh ấy tránh không phải tôi, nhưng bọn họ đã nhanh chóng thay đổi vị trí, nói rõ bên Nhật Đình hẳn là không có gì đáng ngại. Cô Thanh Tuệ cũng không cần lo lắng như vậy, yên tâm ở nhà chờ. Có lẽ đám người Nhật Đình đã xử lý tốt chuyện bên này, sau đó anh ấy sẽ về thôi."

Hứa Thanh Khê mím môi gật đầu.

Chuyện cho tới bây giờ chỉ có như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không yên lòng.

Tuy nói là hiểu lầm nhưng nhanh chóng thay đổi vị trí như thế làm cô luôn cảm thấy là đã xảy ra chuyện gì.

Cô cúp máy điện thoại rồi nôn nóng ngồi trên ghế sa lon.

Bực bội trong lòng cô với Mạc Ly cũng càng ngày càng tăng thêm.

Nếu người phụ nữ này chịu nói cho cô tình huống cụ thể thì cô cũng không lo lắng.

Cô buồn bực mất tập trung, bữa tối cũng ăn được không nhiều. Cô ra sau vườn hoa giải sầu, ý muốn để cho mình bình tĩnh trở lại.

Mạc Ly đứng ở lầu hai, mặt không thay đổi nhìn Hứa Thanh Khê ở trong vườn hoa, làm sao cô ta không biết hiện tại trong lòng cô đang nóng nảy.

Có thể nói, Hứa Thanh Khê càng sốt ruột, cô ta lại càng vui vẻ đắc ý.

Tích tụ trong lòng cũng tan đi không ít.

Hiển nhiên cậu cả xảy ra chuyện cũng không nói cho người phụ nữ này biết.

Nói như vậy, cô ta có thể nghĩ người phụ nữ này không quan trọng với cậu cả như là trong tưởng tượng.

Cô ta nghĩ đến đây càng cảm thấy là như thế, tâm trạng cũng thay đổi.

Đã không quan trọng, sẽ không bị người phụ nữ này làm cho lo lắng, mà cô ta cũng còn có cơ hội!

Mấy ngày tiếp theo, Hứa Thanh Khê sống trong hoảng hốt.

Quý Khuất Nguyên dự định trở về, nhưng lúc nói chuyện anh ấy mới nhận ra trong lòng Hứa Thanh Khê toàn là lo lắng. Anh ấy có chút không muốn phụ lại tình cảm chân thành tha thiết này nên dứt khoát ở lại giúp Hứa Thanh Khê tìm tiếp.

Đáng tiếc dù là thế, anh ấy vẫn không hề có tin tức gì.

Từ lúc mới bắt đầu Hứa Thanh Khê còn lo lắng, sau đó cô càng ngày càng bình tĩnh.

"Anh Khuất Nguyên không cần điều tra tiếp nữa, anh trở về đi."

Quý Khuất Nguyên nghe thấy lời này ngạc nhiên nói: "Không tìm nữa sao?"

Hứa Thanh Khê cười khổ một tiếng: "Không có tin tức lại là tin tức tốt. Vả lại đám người Nhật Đình có thể tránh anh, nhưng vẫn không cho anh tin tức gì, nói rõ bọn họ cũng không muốn chúng ta liên luỵ vào. Có lẽ chúng ta lại tìm tiếp sẽ gây phiền phức cho bọn họ."

Quý Khuất Nguyên nghe vậy cũng cảm thấy có chút đúng.

"Được, vậy tôi về trước, nếu như Nhật Đình trở về, còn phiền cô Thanh Tuệ cho tôi biết một tiếng."

Hứa Thanh Khê ừ nhẹ một tiếng, cô lại cảm ơn Quý Khuất Nguyên mới cúp điện thoại.

Sau đó hai ngày, Hứa Thanh Khê biểu hiện không gấp gáp như trước đó, cô nên làm gì thì làm cái đó.

Mạc Ly đều nhìn thấy thay đổi của cô, cô ta cười lạnh không thôi.

Còn tưởng rằng người phụ nữ này có thể kiên trì bao lâu, lúc này mới mấy ngày đã lộ bản tính.

Quả nhiên người phụ nữ này không phải thật lòng với cậu cả.

Chỉ cần chờ cậu cả trở về, để cậu cả thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này, cô ta có thể đuổi cô đi rồi!

Cô ta thầm đắc ý trong lòng, Hứa Thanh Khê lại không biết.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua một tuần.

Hôm nay Hứa Thanh Khê dự định cầm bản thảo thiết kế đến công ty.

Ai ngờ vừa đi ra biệt thự đã có một chiếc xe màu đen dừng trước cửa.

Quân Nhật Đình từ bước xuống trên xe, anh liếc mắt đã nhìn thấy Hứa Thanh Khê ở cách đó không xa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ một thoáng, không cách nào nói nói lên cảm xúc lan tràn trong không khí.

Hứa Thanh Khê không nhịn được đỏ vành mắt, nhớ nhung mấy hôm nay xông lên đầu giống như thuỷ triều.

"Thanh Tuệ, anh đã trở về."

Quân Nhật Đình nhìn thấy cặp mắt Hứa Thanh Khê đỏ lên, anh đau lòng bước lên ôm người vào trong lòng.

Hứa Thanh Khê cảm nhận được cái ôm quen thuộc, cô ngửi mùi hương chỉ thuộc về mỗi mình Quân Nhật Đình. Tâm trạng bàng hoàng không yên trong mấy ngày nay đã nhận được an ủi.

Nhưng dù là thế, cô cũng chưa quên mình đã lo lắng vài ngày.

Trong lúc nhất thời, trong lòng nổi lên chút oán giận.

"Anh còn biết trở về, sao không ở bên ngoài thêm một thời gian nữa đi!"

Cô tức giận ngẩng đầu trừng mắt răn dạy Quân Nhật Đình, hơn nữa cô còn đánh vào ngực anh, sức lực không nhỏ, đẩy đến nỗi Quân Nhật Đình lui về sau mấy bước.

Quân Nhật Đình bị đau nhíu mày, sắc mặt anh cũng có chút tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.