Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 150: Chương 150: Cơ hội của cô đến rồi




Chỉ thấy Hứa Thanh Khê nở nụ cười niềm nở tiến đến một người đàn ông mảnh khảnh.

“Anh Lê.”

Người đàn ông nghe tiếng bất giác quay lại, lộ ra khuôn mặt thật sự.

Ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, để tóc ngắn, áo vest ngoài với hai nút màu xám ôm sát người, vai rộng hông hẹp.

Cổ áo sơ mi trắng hé mở, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra làn da màu lúa mạch.

Đôi mắt sâu có thần, sóng mũi cao, đôi môi gợi cảm, nhất là sau khi phối hợp với nhau, càng như một tác phẩm kỳ công của Chúa.

“Cô Hứa.”

Vì trước đây đã thấy nhau trên mạng, Lê Việt Hoàng cũng nhận ra Hứa Thanh Khê, đồng thời đáy mắt cũng lướt qua tia kinh ngạc.

Thấy Hứa Thanh Khê cả cây đồ công sở màu xám, có năng lực nhưng không mất đi sức hút của phụ nữ chín chắn, nhất là đi cùng với ngũ quan hoàn mỹ, khiến người ta thổn thức trong lòng.

“Không ngờ thấy cô Hứa người thật còn đẹp hơn trên mạng.”

Anh ta khen ngợi, Hứa Thanh Khê khiêm tốn.

“Anh Lê quá lời.”

Đang nói, hình như cô nghĩ đến điều gì, mời: “Nói ra thì, anh Lê đi đường chắc đã mệt, tôi đã đặt xong khách sạn, không bằng chúng ta đi sắp xếp trước?”

Lê Việt Hoàng không cự tuyệt, ra ý Hứa Thanh Khê dẫn đường.

Sau đó hai người đến khách sạn, Hứa Thanh Khê cầm thẻ phòng dẫn Lê Việt Hoàng đi vào.

“Phòng này là phòng tốt nhất khách sạn, anh Lê xem nếu có gì không vừa ý, tôi sẽ sắp xếp.”

Lê Việt Hoàng quét mắt một lượt, cười nói: “Tôi rất hài lòng, làm phiền cô Hứa rồi.”

“Đây là điều tôi nên làm, anh Lê cứ tắm rửa nghỉ ngơi, tôi xuống trước chờ anh.”

Hứa Thanh Khê lễ độ nói, Lê Việt Hoàng gật đầu, nhìn cô rời đi.

Sau khi người đi, Lê Việt Hoàng ngồi trên giường không nhịn được mỉm cười.

Thiên cảm của anh ta về Hứa Thanh Khê tăng thêm vài phần.

Còn Hứa Thanh Khê chẳng hay biết gì.

Sau khi cô xuống lầu, gửi tin nhắn cho Quân Nhật Đình, đại khái báo cáo tình hình bên này của cô.

Chỉ là tin nhắn gửi đi như hòn đá rơi xuống biển, không hề có hồi âm.

Cô cũng không để ý, cầm tạp chí bên cạnh lên xem.

Không lâu sau, Lê Việt Hoàng sửa soạn xong xuống lầu, đã nhìn thấy người đẹp ngồi trong khu chờ sảnh lớn, cười đi qua.

“Cô Hứa, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Hứa Thanh Khê nghe tiếng, lập tức bỏ tạp chí trong tay xuống, sắp xếp: “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn nhé?”

Lê Việt Hoàng nhún vai: “Đay là địa bàn của cô Hứa, tùy cô quyết định.”

Hứa Thanh Khê cười: “Anh không sợ tôi bán anh đi sao?”

“Tôi nghĩ tôi có lẽ không ngốc như vậy đâu?”

Cả đoạn đường hai người vừa trêu nhau vừa đi vào nhà hàng, như đã từ từ thích nghi, không còn gượng gạo như lúc mới bắt đầu.

Đợi đồ ăn đã dọn lên hết, Hứa Thanh Khê giới thiệu cho anh ta đặc sắc ẩm thực Việt Nam, chu đáo tiếp đãi, khiến thiện cảm của Lê Việt Hoàng dành cho Hứa Thanh Khê lại tăng lên vài phần.

Đương nhiên anh ta biết nguyên nhân Hứa Thanh Khê nhiệt tình như vậy.

Thấy bữa cơm ăn cũng gần xong, anh ta thu lại ý cười, đi vào chuyện chính.

“Cô Hứa, tôi thấy tin nhắn cô để lại trên mạng trước đây, thực lòng mà nói, tôi vô cùng tán thưởng tác phẩm của cô, nhưng cô cũng hiểu, công ty có quy định, quy trình của công ty, không phải do một mình tôi quyết định, vì vậy tôi không thể tùy tiện đồng ý điều gì với cô.”

Hứa Thanh Khê nghe xong lời này, khựng lại, cũng hiểu rõ ý của anh ta.

“Đây là đương nhiên, hơn nữa tôi cũng tin tưởng công ty chúng tôi có thể hợp tác với công ty anh.”

Cô tự tin nói, thấy Lê Việt Hoàng tán thưởng không ngừng.

“Đã như vậy, hy vọng quý công ty có thể giành được hạng đầu trong bữa tiệc tối mai.”

Anh ta nói đến bữa tiệc tối mai, trong mắt Húa Thanh Khê lóe lên tia đắc ý.

“Việc này là đương nhiên!”

Dù cho thế nào, cô đều có thể nắm chắc lần hợp tác này.

Lê Việt Hoàng quan sát, cười nói: “Vậy thì, tôi chúc cô Hứa thắng lợi, hy vọng có cơ hội hợp tác với cô Hứa.”

Lời vừa dứt, anh ta nâng ly rượu.

Hứa Thanh Khê cụng ly.

Một bữa cơm hòa hợp vui vẻ.

Đến khi họ ra khỏi nhà hàng thì sắc trời đã tối.

Hứa Thanh Khê nghĩ đến Lê Việt Hoàng đã ngồi máy bay cả ngày, thân thiết nói: “Anh Lê, hôm nay đến đây thôi, anh ngồi máy bay cả ngày, tính ra cũng mệt rồi, ngày mai anh còn nhiều việc phải làm, không bằng tôi tiễn anh về khách sạn nghỉ ngơi, đợi hôm nào rảnh rỗi, tôi lại dẫn anh đi thăm quan phong cảnh nơi đây.”

Lê Việt Hoàng cũng đã thấm mệt, càng không cự tuyệt, gật đầu cùng Hứa Thanh Khê trở về khách sạn.

Trong khoảnh khắc bọn họ vào khách sạn, không ngờ bị Lâm Giai Nghi đi ngang nhìn thấy.

Hai ngày này, cô ta vì bị Quân Nhật Đình sa thải, trong lòng luôn không vui, mới hẹn mấy chị em bình thường hay chơi cùng ra ngoài dạo phố giải tỏa, không ngờ còn bắt gặp được một màn này.

“Dừng xe, dừng xe!”

Cô ta hốt hoảng kêu lên, chị em tốt ở phía trước cũng hốt hoảng.

“Giai Nghi, sao vậy?”

Mặc dù cô ta nghi hoặc hỏi han, nhưng cũng dừng xe lại.

Lâm Giai Nghi không màng đến, mở cửa xe chạy về phía khách sạn.

Chỉ là đến khi cô ta đi vào, sảnh lớn nào còn bóng dáng Hứa Thanh Khê.

Cô ta không cam tâm giậm chân, vội vàng đi về phía quầy tiếp tân.

“Tôi hỏi cô, người phụ nữ mặc đồng phục xám vừa rồi đi vào đây, cao chừng này, tóc xoăn, cô ta ở tầng mấy?”

Cô ta miêu tả vẻ ngoài của Hứa Thanh Khê, hai mắt nhìn chằm chằm cô tiếp tân.

Cô tiếp tân bị nhìn tới nổi da gà, nhưng vẫn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, cười nói: “Thật sự xin lỗi cô, thông tin liên quan đến khách hàng, chúng tôi không thể tiết lộ!”

Lời vừa dứt, hội chị em của Lâm Giai Nghi cũng đuổi tới.

“Giai Nghi, có chuyện gì?”

Lâm Giai Nghi nhìn họ mà không trả lời, hỏi: “Các cậu có ai quen người trong khách sạn này?”

Chưa nói đến Lâm Giai Nghi bên này nghĩ cách làm sao lấy được thông tin đặt phòng của Hứa Thanh Khê.

Sau khi Hứa Thanh Khê tiễn Lê Việt Hoàng về tới phòng, hai người lại vì vấn đề thiết kế mà ở trong phòng nói chuyện thêm một hồi.

Sau đó, Hứa Thanh Khê thấy thời gian không còn sớm nữa, vội nói lời tạm biệt.

Mà cũng chính lúc này, Lâm Giai Nghi đã lấy được số phòng, một mình lên tầng.

Hứa Thanh Khê chẳng hề hay biết, sau khi cô ra khỏi phòng, phát hiện túi xách quên ở chỗ Lê Việt Hoàng, lại quay trở lại.

Lúc này Lê Việt Hoàng đã thay đồ tắm, nhìn thấy Hứa Thanh Khê quay lại thì có chút nghi hoặc.

“Sao vậy?”

“Tôi quên lấy túi xách.”

Hứa Thanh Khê ngại ngùng nói, Lê Việt Hoàng không nhịn được cười, lách người để Hứa Thanh Khê vào phòng.

Cũng chính lúc này, Lâm Giai Nghi ác độc chụp lại.

Cô ta biết ngay Hứa Thanh Khê sẽ không an phận, lần này bị cô ta chộp được rồi.

Đợi đến lúc cô ta đưa tấm hình này cho anh Nhật Đình, xem cô ả làm sao thanh minh.

Cô ta đắc ý nghĩ, lại rất nhanh lắc đầu phủ định.

Tấm hình này đưa cho anh Nhật Đình chẳng có tác dụng gì, trước đây cô ta đã đưa cho mấy lần, nhưng anh Nhật Đình luôn bị con khốn Hứa Thanh Khê kia nói mấy câu mê hoặc, cuối cùng chẳng xảy ra chuyện gì.

Cô ta nghĩ tới đây, trong lòng đã nhắm đến một người.

Dì Hồng không phải vẫn luôn tìm kiếm lỗi sai của tiện nhân này sao?

Có tấm ảnh này, dì Hồng chắc chắn sẽ bắt anh Nhật Đình ly hôn con khốn này.

Mà cơ hội của cô ta cũng đã tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.