Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 124: Chương 124: Có kẻ cố ý hãm hại




Người kiểm soát mừng rỡ khi tìm thấy viên Mỹ Nhân Lệ từ trong ví tiền của Hứa Thanh Khê.

Sắc mặt mọi người cũng biến đổi theo từng hành động của cô ta.

Hứa Thanh Khê thậm chí còn choáng váng hơn.

Cô không thể ngờ rằng đồ vật bị trộm cắp lại nằm trong túi của mình.

Rõ ràng túi xách của cô vẫn luôn ở trên người.

"Hứa Thanh Khê, chuyện này là thế nào?"

Không đợi cô kịp trả lời thì bà Kim Hồng đã nghiêm khắc chất vấn.

"Trời ạ, không ngờ Mỹ Nhân Lệ lại là do cô Hứa lấy cắp."

"Quái lạ, cô Hứa cũng không thiếu những thứ này, sao cô ấy có thể làm ra chuyện như vậy?"

"Ai mà biết được? Không phải là nói một số người có sở thích đặc biệt là ăn cắp vặt sao."

"Thôi đi, cô thì biết cái gì, tôi nghe nói rằng cô Hứa nổi tiếng là người rất ngang ngược nếu cô ta đã nhìn trúng thứ gì thì chắc chắn phải đoạt cho bằng được."

Vẻ mặt của Hứa Thanh Khê bỗng trầm xuống khi nghe những lời bình luận này.

Hơn nữa bà Kim Hồng ở bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm, cô biết sự tình rất nghiêm trọng, nếu xử lý không tốt sợ rằng khi về đến nhà người đàn bà đó sẽ không để yên cho cô.

Nghĩ thế cô bèn trầm giọng dừng những lời bàn tán xung quanh lại.

"Mọi người xin hãy chú ý lời nói, vốn dĩ tôi cũng không biết tại sao viên ngọc này lại ở trong túi của mình."

Cô vừa dứt lời thì một loạt những lời mỉa mai ập đến.

"Thôi đi, cô không biết viên ngọc tại sao lại ở trong túi của cô? Hay là cô muốn nói có người cố ý vu oán giá họa cho cô?"

Quân Phong Lan đứng bên cạnh bà Kim Hồng nhìn Hứa Thanh Khê một cách khinh thường.

Đúng là ngay khi tìm thấy viên ngọc cô đã nghi ngờ rằng ai đó cố tình hãm hại cho mình.

Dù sao thì những chuyện tương tự như thế này cô cũng đã trải qua vài lần rồi.

Nhưng với tình hình trước mắt, cô lại nói như vậy, e rằng cũng không có ai tin cô.

Không nói đến phong cách trước đây của Hứa Thanh Tuệ, những lời nói vừa rồi của Quân Phong Lan đã chặn đứng sự phản bác của cô.

Trong phút chốc, khuôn mặt của Hứa Thanh Khê trở nên rất khó coi.

Nhìn thấy thế, trong mắt Quân Phong Lan lóe lên vẻ đắc ý.

Lâm Gia Nghi đứng bên ngoài đám đông thấy thế cũng vô cùng hả giận.

Để cho con khốn này diễu võ dương oai trước mặt cô ta, cô ta muốn xem lần này cô làm sao mà lật ngược tình thế.

"Sao không nói nữa rồi, Hứa Thanh Tuệ, lẽ nào cô không nên giải thích với mọi người và chúng tôi sao? Gần đây thể diện nhà họ Quân chúng tôi đều bị cô làm mất mặt hết rồi!"

Quân Phong Lan vẫn không chịu bỏ qua, cố công kích thêm lần nữa.

Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, rồi lại nhìn những người xung quanh đang chỉ chỏ về phía mình, đôi môi đỏ mọng của cô mím chặt và nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không có trộm đồ."

Quân Phong Lan chế nhạo: "Tôi vẫn nói câu đó, đồ vật không phải do cô lấy, vậy tại sao lại ở trong túi của cô?"

Hứa Thanh Khê im lặng.

Bà Kim Hồng thấy thế tức giận nói.

"Cái thứ đáng xấu hổ, tôi thực sự hối hận khi để Nhật Đình cưới phải một người vô liêm sỉ như cô!"

Bà ta nghiến răng chửi rủa.

Tuy âm thanh không lớn nhưng người ở gần vẫn có thể nghe thấy.

Hứa Hải Minh đứng bên cạnh mặt đen như mực.

Đôi mắt ông ta nhìn Hứa Thanh Khê tràn đầy giận dữ, nếu có thể, ông thật sự muốn lao ra bạt tai cho con nhóc đáng chết này một cái.

Đáng tiếc là hoàn cảnh hiện tại không cho phép ông ta làm như vậy.

Thậm chí ông ta còn phải tiến lên phía trước để bảo vệ.

Ai bảo con nhóc đáng chết này sống dưới thân phận của Thanh Tuệ chứ, ông ta không thể để người phụ nữ này hủy hoại Thanh Tuệ được.

"Bà thông gia, chuyện này nhất định là có hiểu lầm, làm sao Thanh Tuệ nhà chúng tôi có thể ăn trộm đồ được."

Ông ba phải bước tới, cố gắng giải thích sự việc.

"Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra sau, hiện tại bữa tiệc vẫn quan trọng hơn, đừng vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người."

Quân Phong Lan hừ lạnh sau khi nghe những lời này: "Vẫn nghe người ta đồn rằng ông Hứa rất chiều chuộng cháu dâu của tôi, bây giờ tôi mới được mở mang, sự nuông chiều của ông Hứa đúng thực là không có giới hạn. Hứa Thanh Tuệ đã làm ra loại chuyện trộm cắp như vậy, ông không cho chúng tôi một lời giải thích lại còn muốn bao che cho nó, chẳng lẽ trong mắt ông Hứa không có luật pháp nữa rồi?"

Hứa Hải Minh bị những lời đả kích của cô ta làm cho nụ cười gắng gượng trong nháy mắt hạ xuống.

"Cô Út nói như vậy có hơi quá nghiêm trọng rồi."

Quân Phong Lan liếc mắt: "Nghiêm trọng chỗ nào chứ, với giá thị trường cũng xấp xỉ hai mươi mấy tỷ của viên Mỹ Nhân Lệ này đã đủ cấu thành tội trộm cắp rồi, ít nhất cũng phải ngồi tù mười mấy năm đúng không? Nhưng theo như tôi thấy ông Hứa cũng không quá coi trọng việc này hay nói cách khác đối với những việc như thế này ông Hứa cũng đã rất quen xử lý rồi."

Nói xong, cô ta nhìn Hứa Thanh Khê một cách mỉa mai, ám chỉ rằng Hứa Thanh Khê đã quen thói trộm cắp rồi.

Hứa Hải Minh bị cô ta làm cho tức nghẹn, mắt đỏ bừng vì tức giận.

Còn bà Kim Hồng ở bên cạnh thấy rằng thời cơ sắp đến vội vàng bước ra ngoài, đổi chủ đề: "Ông Hứa, mặc dù lời nói của Phong Lan có hơi khó nghe nhưng có một câu cô ấy nói không sai, loại chuyện trộm cắp này, mặc dù không phải là một lỗi lầm lớn nhưng cũng không thể dễ dàng dung thứ, nhà họ Quân cũng không thể chấp nhận một người con dâu tay chân không được sạch sẽ như vậy”.

"Bà thông gia, bà nói vậy là có ý gì?"

Hứa Hải Minh nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu bèn chất vấn.

Sắc mặt của Hứa Thanh Khê cũng thay đổi đáng kể.

Dĩ nhiên là cô hiểu hàm ý trong lời nói này của bà Kim Hồng.

Đây là muốn nhanh chóng đuổi cô ra khỏi nhà họ Quân.

Còn là công khai trước mặt bao nhiêu người như thế..

Nhất thời cô có chút hoảng sợ.

Còn bà Kim Hồng ở đằng kia đã sẵn sàng nói ra toan tính của mình.

Lúc này, Quân Nhật Đình từ bên ngoài quay trở lại phát hiện ra hội trường có gì đó không ổn thì đi tới.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Bà Kim Hồng cau mày khi nhìn thấy anh.

Không đợi bà đáp lại, Quân Phong Lan nhanh chóng kể lại chuyện vừa xảy ra.

"Nhật Đình, thật tốt vì cháu đã trở lại, Hứa Thanh Tuệ thế mà lại lấy trộm Mỹ Nhân Lệ của Ngọc Mỹ, chị dâu đang giải quyết việc này."

Nghe thấy vậy, sắc mặt Quân Nhật Đình trầm xuống nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê thấy thế, vô thức muốn giải thích.

Nhưng cô chưa nói được lời nào, đã bị Hứa Hải Minh cướp lời.

"Nhật Đình, Thanh Tuệ nhà ta không thể làm chuyện như vậy, cậu mau giải thích với bà thông gia đi, bà ấy như thế là muốn nhanh chóng đuổi Thanh Tuệ ra khỏi nhà."

Quân Nhật Đình liếc nhìn ông, sau đó lại nhìn mẹ mình.

Bà Kim Hồng không né tránh ánh mắt của anh, nhìn thẳng nói: "Nhật Đình, mẹ biết rằng con có tình cảm rất tốt với Thanh Tuệ nhưng Thanh Tuệ vẫn không thay đổi sau nhiều lần dạy bảo, không còn thích hợp để cô ta ở trong nhà nữa, thể diện nhà họ Quân không thể bị mất bởi một người như vậy."

Bà ta vẫn muốn buộc tội cho Hứa Thanh Khê nhưng chưa kịp nói xong, đã bị Quân Nhật Đình lạnh giọng ngắt lời.

"Ai nói cô ấy ăn trộm đồ? Chẳng qua là cô ấy thấy viên Mỹ Nhân Lệ này đẹp mắt, con nói rồi nếu cô ấy thích thì cứ mua về, con vừa đi ra ngoài đổi tấm ngân phiếu hơn hai mươi tỷ để quyên góp vào quỹ từ thiện, chỉ vì nếu cô ấy thích nó là có thể mang đi!"

Anh ôm Hứa Thanh Khê ngang ngược đối đầu với bà Kim Hồng.

Hứa Thanh Khê dựa vào trong tay anh, toàn thân choáng váng ngẩng đầu ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt.

Về phần những người khác, họ hoàn toàn bị sốc trước kiệt tác của Quân Nhật Đình.

"Quả nhiên là tổng giám đốc Quân, chỉ vì muốn làm cho vợ vui vẻ mà vung tiền như nước."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Bọn họ nháy mắt nịnh hót.

Bà Kim Hồng và Quân Phong Lan không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, toàn thân run lên vì tức giận nhưng không thể phản bác, nếu không chính là vả vào mặt Nhật Đình.

Hứa Hải Minh thở phào một hơi.

Ít nhất ông ta không cần lo lắng về việc người phụ nữ này bị đuổi ra khỏi nhà họ Quân và phá hỏng mọi sự sắp xếp của ông ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.