Hứa Thanh Khê không biết rằng âm mưu đang từng bước tiến đến gần cô. Vì chuyện buổi họp báo nên hai ngày sau đó cô đều ở nhà làm bản thiết kế.
Cuối cùng, cô đã hoàn thành bản thảo thiết kế mà công ty cần trước cuộc họp báo một ngày. Cô hài lòng nhìn tác phẩm mới của mình, sau nhiều lần kiểm tra, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến công ty báo cáo kết quả.
Một giờ sau, cô đến công ty. Cô cầm bản thảo thiết kế vừa kiểm tra lại một lần nữa vừa đi về phía văn phòng giám đốc, chắc chắn không còn bất cứ sai sót nào để Quý Ức có thể bắt lỗi cô.
Nhưng ai ngờ, vì quá tập trung xem lại, cô không cẩn thận mà va phải một người. Mà bản thiết kế trên tay cô cũng vì thế mà rơi xuống đất.
"Xin lỗi, xin lỗi." Vừa xin lỗi cô vừa quỳ xuống kiểm tra lại, không hề phát hiện ra người mình va phải là Hà Thanh Vận. Thấy Hà Thanh Vận đang nhìn bản thiết kế trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm, trong đáy mắt lóe lên một tia kỳ lạ.
"Hứa Thanh Tuệ, cô đi đường không có mắt à? Đúng là không đến công ty mọi người đều bình yên, vừa đến một cái, nhìn thấy cô đã gặp xui xẻo!" Sau khi xem xong bản thiết kế, Hà Thanh Vận thu lại ánh mắt và bắt đầu chế giễu Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời này, động tác đang nhặt đồ liền ngừng lại, trong lòng bất giác thầm kêu xui xẻo. Cô không ngờ rằng người mình va phải lại là Hà Thanh Vận, cô sợ rằng mình sẽ lại phát tác. Tất nhiên, cô ta cũng không phải là một người sợ phiền phức.
"Va phải cô là tôi không đúng. Tôi cũng đã xin lỗi rồi. Nếu cô cảm thấy bản thân bị thương cần bồi thường gì đó thì có thể đến bệnh viện kiểm tra. Nếu có vấn đề gì, chỉ cần là do tôi gây ra, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm."
Hứa Thanh Khê bỏ lại một câu rồi quay người đến văn phòng tổng giám.
Hà Thanh Vận nhìn bóng lưng kiêu hãnh của Hứa Thanh Khê, tức đến ngứa răng.
Tiện nhân, đợi đấy, rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cô như con chó không có nhà để về, bị người người đánh chửi! Thâm tâm cô ta hung ác nghĩ vậy, hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Vậy mà dáng điệu này của cô ta ngược lại đã khiến Hứa Thanh Khê, người luôn luôn âm thầm đề phòng, vô cùng kinh ngạc. Vốn dĩ cô nói ra những lời như vừa rồi, đoán là Hà Thanh Vận sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất định cùng cô xảy ra tranh cãi, nhưng cô nghĩ đến người phụ nữ vậy mà lại không nói gì đã trực tiếp rời đi.
Cô bất giác cau mày, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào nên chỉ có thể tạm thời đè nén xuống, thu lại suy nghĩ mà gõ cửa.
Rốt cục thì bên trong vẫn còn một trận chiến lớn. Biết rằng Quý Ức nhìn thấy mình là không vui nên Hứa Thanh Khê rất lo cô ta sẽ không hài lòng với tác phẩm của mình, từ đó mà chỉ trích cô.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ đủ thứ thì giọng nói lạnh lùng của Quý Ức trong phòng chợt vang lên.
“Vào đi."
Hứa Thanh Khê đẩy cửa bước vào.
"Tổng giám, tôi đến để nộp bản thảo." Hứa Thanh Khê nói, đặt bản thiết kế của mình lên bàn của Quý Ức.
"Chị xem xem có vấn đề gì không?"
Quý Ức nghe xong thì liếc nhìn Hứa Thanh Khê, sau đó mới thản nhiên cầm bản thiết kế trên bàn lên. Nhưng vào khoảnh khắc này, trong mắt cô ta hiện lên vẻ kinh diễm cùng một tia đố kị.
Có thể thấy trên giấy vẽ, màu sắc tươi sáng phối với phụ kiện xinh đẹp khiến tổng thể thiết kế thu hút ánh nhìn ngay lập tức, thậm chí còn rất muốn sở hữu một bộ trang phục như vậy. Không nhưng thế cô ta còn nhìn ra tiềm năng của Hứa Thanh Khê trong bộ trang phục này. Chỉ cần cho cô thời gian trau dồi, chưa tới năm năm, không, ba năm, thành quả của cô nhất định sẽ cao hơn cả mình.
Sự công nhận này làm sao không khiến cô ghen tị được chứ.
Cô ta không chút biểu cảm nhìn, Hứa Thanh Khê cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, thấy cô ta chỉ im lặng, lông mày cô bất giác cau lại.
"Tổng giám đốc Quý, chị bản thiết kế thế nào?" Cô chủ động hỏi.
Quý Ức định thần lại, đáy mắt lóe lên một màu đen tối.
"Bản thiết kế không có vấn đề. Cô ra ngoài làm việc tiếp đi." Nói xong, cô ta đặt bản thiết kế sang một bên. Nhưng tôi ta không biết rằng lời cô ta vừa nói đã trực tiếp khiến Hứa Thanh Khê sững sờ, kinh ngạc nhìn cô ta.
Không có vấn đề gì sao? Thật không giống Quý Ức.
Trước đây bất kể cô có làm cái gì, người này vẫn luôn cố ý bới lông tìm vết, lần này tự nhiên lại tốt bụng như vậy, để cho cô qua một lần này, cô luôn cảm thấy không chân thực.
Nhưng binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn mà (bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó), cô ta nói không có vấn đề, cô cũng không cần không có chuyện lại tự kiếm chuyện.
"Vậy thì tôi ra ngoài đây." Cô nói xong, xoay người rời khỏi văn phòng.
Ngày hôm sau, Khách sạn Khải Lệ.
Vì hôm nay là buổi họp báo quan trọng của công ty nên Hứa Thanh Khê đã sửa soạn quần áo đẹp đẽ đợi ở hội trường từ sớm.
Mà cũng giống như cô, còn có tất cả các nhà thiết kế của công ty cũng đến.
Toàn bộ hội trường được trang trí rất hoành tráng, chỉ riêng tấm thảm đỏ đã là một ví dụ, những vị khách được mời đến thân phận cũng rất cao quý. Tất nhiên, một buổi họp báo hoành tráng như vậy không thể thiếu các phóng viên báo đài truyền thông được.
Chưa đến mười giờ, hội trường đã chật kín khách mời đến dự họp báo.
Hứa Thanh Khê với các nhà thiết kế khác ngồi sau cánh gà chuẩn bị làm việc.
"Chị Thanh Khê, có rất nhiều người có địa vị ở ngoài kia!" Thiều Khánh Vy từ bên cạnh chạy tới, trên mặt không giấu được vẻ kích động.
"Sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành một trong số bọn họ thôi, không cần ngưỡng mộ." Hứa Thanh Khê nhìn khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của cô bé, không nhịn được mà bóp bóp.
"Vâng, em sẽ cố gắng noi gương theo họ." Thiều Khánh Vy không để bụng hành động của Hứa Thanh Khê, tràn trề ý chí quyết tâm gật đầu.
Hứa Thanh Khê thấy vậy không khỏi bật cười, chỉ là thấy Thiều Khánh Vy này rất hồn nhiên.
Hai người vừa nói vừa cười, tất cả đều bị Hà Thanh Vận đứng đó không xa thu hết vào tầm mắt.
Cười đi, cứ cười đi, lát nữa xem cô còn có thể cười kiểu gì. Cô ta hung ác suy nghĩ trong lòng, sau đó cũng không còn để ý đến Hứa Thanh Khê nữa, sắp xếp bắt đầu công việc.
Mười giờ đúng, buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Quý Ức là người phụ trách buổi họp báo này tất nhiên phải có mặt trên sân khấu chủ trì rồi.
"Lời đầu tiên, cảm ơn tất cả các vị đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tham gia buổi họp báo mang chủ đề “Nhịp điệu của mùa thu" của công ty chúng tôi. Tiếp theo đây, tôi trước tiên sẽ để các vị thưởng thức những tác phẩm thiết kế ra mắt lần này."
Cùng với lời nói của cô ta, xung quanh bốn phía bắt đầu vang lên âm nhạc nhẹ nhàng. Mà trên màn hình lớn phía sau cô ta, từ từ hiện ra những bản thiết kế.
"Đây là tác phẩm do nhà thiết kế chủ chốt của công ty chúng tôi thiết kế: đêm thu, một lớp vải lụa màu đen làm nền phủ lên lớp voan màu vàng nhạt, như mùa thu trong màn đêm..."
Cô ta giới thiệu bản thiết kế trên màn hình với giọng nói nhẹ nhàng thoải mái, đồng thời để các nhà thiết kế lên sân khấu giải thích ý tưởng.
"... Tác phẩm cuối cùng chúng tôi giới thiệu tới quý vị là của nhà thiết kế Hứa Thanh Khê của công ty chúng tôi, tác phẩm mang tên “Thu nồng”."
Cùng với lúc Quý Ức nêu tên, sản phẩm trên màn hình cũng được thay thế bằng bản vẽ của Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê nghe thấy đến cô giới thiệu, kìm sự xáo trộn trong lòng rồi bước lên sân khấu.
Ngay khi cô ấy chuẩn bị giới thiệu ý tưởng thiết kế của mình, xung quanh ban đầu vốn đang im lặng bỗng đột nhiên trở nên ồn ào.
"Này, đây không phải là bản vẽ thiết kế do Kimi của tập đoàn Lâm Thị phát hành ngày hôm qua sao? Tại sao hôm nay người này lại nói đó là thiết kế của công ty họ?"
"Đụng hàng thiết kế rồi?"
"Sao có thể thế được? Tôi chỉ nghe nói đến đụng hàng quần áo, chưa từng nghe nói còn có cả đụng hàng thiết kế đâu."
"Nghĩa là, hai thiết kế này giống hệt nhau, tôi nghĩ có khả năng là bị sao chép rồi."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng đây cũng quá to gan rồi. Người ta đã phát hành trước đó một ngày rồi, ngày hôm sau liền ăn cắp ngay được."
"Để nổi tiếng, để đứng đầu, bây giờ loại người nào mà chẳng có?"
"Nói thật, tôi nghĩ tiếp theo đây sẽ có kịch hay để xem rồi."
Quý Ức nghe những lời bàn tán, khóe miệng nhếch lên kín đáo không để lại chút dấu vết.
Cô ta cười lạnh nhìn Hứa Thanh Khê thì nhìn thấy cô cả người đang ngây ra như trời trồng.