Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 73: Chương 73: Cô ta thì có gì tốt




Hứa Thanh Khê nghe cô ta nói xong, cười lạnh không thôi.

Cô không muốn tốn hơi với cô ta nữa, chỉ sợ nói nhiều, người phụ nữ này lại cho rằng cô đang bao che.

Chỉ thấy cô trực tiếp quay người, vẫy tay gọi người phụ trách.

“Mặc dù phần lớn các loại vải đều tốt, nhưng có mấy loại, cực kỳ kém chất lượng.”

Sau đó, cô dẫn người phụ trách đi đến trước mặt mấy loại vải.

“Anh xem mấy loại ngày, màu sắc rõ ràng không đều, hơn nữa còn có vấn đề phai màu, còn có loại vải này dính quá, sau khi ngâm, giặt mấy lần sẽ bị mục nát.”

Cô liên tiếp đánh rớt mấy loại vải, giống như tát vào mặt Lâm Gia Nghi, càng làm cho người phụ trách phải toát mồ hôi lạnh.

“Cô chủ nói đúng, cái này để tôi bảo người ta làm lại lần nữa.”

Anh ta nói xong, ra hiệu nhân viên loại bỏ những cuộn vải bị Hứa Thanh Khê loại ra.

Hứa Thanh Khê khá hài lòng với việc này, nhưng cũng không quên cảnh cáo: “Sau này bảo mấy người bên dưới làm việc kỹ lưỡng một chút. Chúng ta là người làm ăn, quan trọng nhất là chữ tín, cũng chỉ có như vậy mới làm được dài lâu, thật giả lẫn lộn chỉ làm hỏng danh tiếng.”

Người phụ trách liên tục nói: “Đúng vậy, sau này nhất định sẽ tiến bộ.”

Hứa Thanh Khê thấy thế, cũng không nói gì nữa, tiếp tục kiểm tra.

Bận bịu một lúc, cuối cùng đến tận trưa.

Hứa Thanh Khê đều kiểm tra mấy loại vải một lượt, chỉ ra không ít loại vải kém chất lượng.

Người phụ trách chỉ có thể tiếp tục thừa nhận sai lầm của mình.

Hứa Thanh Khê thấy anh ta nhận lỗi bằng thái độ khá tốt, nên không so đo nữa.

Ngược lại là Lý Dương Châu đứng một bên xem từ nãy đến giờ, rất hài lòng với thái độ giải quyết công việc của cô.

Dù sao trên phương diện công việc, cần loại bỏ nguyên nhân cá nhân, nếu không rất khó làm việc lớn.

Lâm Gia Nghi phát hiện ra Lý Dương Châu rất tán thưởng Hứa Thanh Khê, ánh mắt lóe lên sự ghen ghét và tức giận.

Bà già này, uổng công cô ta theo bà ta cả buổi sáng, vậy mà lại phản bội cô ta đi coi trọng con khốn Hứa Thanh Tuệ kia!

Cô ta thì có gì tốt!

Chỉ thấy cô ta dùng đôi mắt phiếm hồng trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê, ánh mắt kia hận không thể xé nát Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê vừa làm xong thì chạm phải ánh mắt giận dữ của Lâm Gia Nghi.

Cô hơi nhíu mày, không biết người phụ nữ này lại phát điên cái gì nữa.

“Trưởng phòng Lâm nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ còn cái gì muốn chỉ giáo sao? Hay là nên nói, trưởng phòng Lâm còn điều gì bất mãn?”

Lâm Gia Nghi không ngờ Hứa Thanh Khê sẽ đột nhiên hỏi tới mình, trong lúc nhất thời không nói được gì.

Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, trên phương diện kinh doanh, Hứa Thanh Khê làm việc hoàn toàn chính xác.

Cô ta giống như tìm xương trong trứng, tìm mãi không thấy.

Chỉ sợ sau khi việc này kết thúc, Lý Dương Châu kia sẽ nhìn con khốn này với con mắt khác, mà trước đó cô ta đã gây chuyện nên cũng thành lý do cô ta bị chà đạp.

Bởi vậy, cho dù cô ta tức giận đến nổ phổi, cũng không làm được gì.

Lại nói đến Hứa Thanh Khê, đợi lâu mà không thấy Lâm Gia Nghi trả lời, thì cô biết cô ta không thể nói gì, hừ lạnh một tiếng, thay đổi biểu cảm nhu hòa, quay đầu nói: “Giám đốc, các loại vài đã kiểm tra xong, còn vấn đề gì thì tôi sẽ để bọn họ làm lại một lần nữa, bây giờ chúng ta có thể về rồi.”

Lý Dương Châu nghe vậy, đưa mắt nhìn sang Lâm Gia Nghi, lập tức vuốt cằm nói: “Vậy thì về thôi.”

Người phụ trách thấy vậy, vội vàng đi tiễn.

Chờ tiễn xong mấy người Hứa Thanh Khê đi, anh ta lập tức trở về văn phòng gọi điện báo cáo cho Hứa Hải Minh.

“Chủ tịch, cô chủ đi rồi.”

Hứa Hải Minh ừ nhẹ một tiếng, hỏi: “Mấy loại vải kia bọn họ đều muốn sao?”

“Ngoại trừ có vấn đề, mấy loại vải còn lại đều đã chọn.”

Hứa Hải Minh nghe vậy, không khỏi nhíu mày. . Truyện Lịch Sử

“Không phải tôi bảo cậu bỏ mấy loại vứt đi vào trong đống vải chất lượng cao sao? Sao lại tìm ra được, cậu làm việc thế nào vậy?”

Người phụ trách bị chất vấn liên tục, lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Tôi đã bỏ vào rồi, thế nhưng đều bị cô chủ tìm ra.”

Hứa Hải Minh nghe nói thế, hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt bỗng nhiên chìm xuống.

“Tôi biết rồi, chuyện lần này coi như xong, lần sau, tôi không muốn thấy bất kỳ sai sót nào.”

Người phụ trách nghe thế thì biết mình đã thoát nạn, thở phào nhẹ nhõm nói: “Vâng, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý.”

Anh ta vừa dứt lời, Hứa Hải Minh trực tiếp cúp điện thoại.

Mà sau khi ông ta cúp điện thoại, lập tức gọi cho Hứa Thanh Khê.

Lúc này Hứa Thanh Khê đã trở về công ty, thấy điện thoại của ông ta gọi tới.

Trong lòng đã đoán được lý do vì sao ông ta lại gọi điện thoại đến, nhưng vẫn giả vờ không biết gì, hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyện gì, chẳng lẽ trong lòng mày không rõ sao?”

Hứa Hải Minh tức giận răn dạy ở trong điện thoại: “Mày có biết một màn này của mày hôm nay, làm cho tao tổn thất bao nhiêu không?”

Lông mày Hứa Thanh Khê nhíu chặt.

“Đó là vấn đề của ông, tôi chỉ có gì nói đấy thôi.”

Cô lạnh giọng phản bác, đổi lại là cái hừ lạnh của Hứa Hải Minh.

“Ở chỗ tao không có chuyện có gì nói vậy, chuyện này tao không muốn so đo với mày nữa. Nhưng mà lần sau, đối với mấy loại vải như vậy,tốt nhất mày nên mắt nhắm mắt mở cho tao.”

Cũng không trách Hứa Hải Minh lại cố ý dặn dò như vậy, trước đó ông ta rót quá nhiều tiền vào nhà máy này, bây giờ muốn nhanh chóng thu lại.

Nhưng mà Hứa Thanh Khê không biết suy nghĩ của ông ta. Cô nghe xong mấy lời này, không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối.

“Tha thứ cho tôi không làm được.”

Dứt lời, cô sợ Hứa Hải Minh tiếp tục uy hiếp, bèn lấy Quân Nhật Đình nói: “Chuyện này bên phía Quân Nhật Đình đã yêu cầu bắt buộc tôi phải kiểm tra cẩn thận. Nếu như xuất hiện bất cứ vấn đề nào, sẽ tùy tiện kết thúc hợp tác. Nếu như ông muốn hợp tác bằng mấy thứ kém chất lượng, thừa dịp bây giờ còn chưa bắt đầu, tranh thủ thời gian từ bỏ đi. Tránh việc đến lúc xảy ra chuyện lại đổ hết lên đầu tôi.”

Hứa Hải Minh nghe thấy cô không khách khí, cười lạnh nói: “Sao rồi, để cho mày vào nhà họ Quân được mấy ngày, mày thực sự coi mình là mợ chủ nhà họ Quân sao? Đừng quên, chỗ đó vốn dĩ không thuộc về mày. Chờ một năm sau, mày lấy được tiền, tất cả sẽ không liên quan đến mày nữa.”

Ý muốn nói, cô đang quản việc không phải của mình.

Hứa Thanh Khê tất nhiên cũng nghe ra, lập tức bị nghẹn lại.

Cô tức giận nói: “Đã là như vậy, vậy thì mấy chuyện sau này tôi sẽ không can dự vào, về sau có chuyện gì thì ông cũng đừng tới tìm tôi, tôi sẽ để cho mấy người khác trong công ty tiếp quản.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Hứa Hải Minh nhìn điện thoại bị ngắt, trên mặt tràn đầy tức giận.

Không biết tại sao, ông ta có cảm giác Hứa Thanh Khê càng ngày càng không chịu sự quản lý mình.

Để cô làm chuyện gì, ra sức từ chối thì thôi đi, hiện tại còn dám làm mình làm mẩy với ông ta!

Ông ta nghĩ đến cái này, trong mắt lập tức lạnh lẽo.

Xem ra gần đây mình đối xử với nó quá ôn hòa, khiến nó không còn nhận ra thân phận của mình nữa rồi.

“Hứa Thanh Khê, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tao. Đừng quên, mẹ mày còn đang trong tay tao, nếu muốn tốt cho mẹ, thì ngoan ngoãn nghe lời tao!”

Trong lòng ông ta biết, gọi điện thì Hứa Thanh Khê sẽ không nghe máy, bèn gửi tin nhắn uy hiếp.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy tin nhắn, đôi mắt cô đen lại, nghiến răng nghiến lợi.

Người đàn ông này vẫn hèn hạ vô sỉ như trước đây.

“Ngoại trừ việc lấy mẹ ra bức tôi đi vào khuôn khổ, thì ông còn cách nào nữa không?”

Cô tức giận hỏi lại, nhưng bên kia không trả lời.

Giống như chắc chắn đã bắt cô đi vào khuôn khổ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.