Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 296: Chương 296: Có thể xem kịch hay




Bạn học của Thiều Khánh Vy nghe được điều này, nói không động lòng thì nói dối.

Rốt cuộc thì bọn họ không ai gặp khó khăn về tiền bạc.

Cô ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Trước tiên tôi sẽ cố gắng liên hệ với những người bên trên.”

Thiều Khánh Vy gật đầu, sau đó nhìn cô ta ra ngoài ban công để gọi điện thoại.

Ở bên kia, Lâm Gia Nghi nhận được điện thoại của bạn họ, trong ánh mắt hiện lên tia không kiên nhẫn.

“Lại xảy ra chuyện gì?”

Bạn cùng lớp nghe thấy vậy liền giải thích ngắn gọn tình hình ở đây.

“Cậu có muốn gặp cô ta không?”

Lâm Gia Nghi nhíu mày: “Không phải là đã điều tra ra được trên đầu cô ta sao? Làm thế nào cậu có thể cung cấp cho cô ta bản vẽ thiết kế lần nữa?”

Bạn học kia đã đoán được cô ta sẽ nghi ngờ liền giải thích ngay lập tức: “Vốn dĩ vấn đề này không có gì chắc chắn, bạn học tôi là người rụt rè, chính tôi cũng sợ hãi.”

Nghe thấy lời của cô ta, Lâm Gia Nghi luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như thế này.

Ngay khi cô ta đang định từ chối, Kimi đang ở bên cô ta nghe được liền hỏi: “Tập đoàn Quân Thị có chuyện gì sao?”

Lâm Gia Nghi gật đầu và nói lại lời phàn nàn một lần nữa.

“Tôi nghĩ rằng có điều khuất mắc trong chuyện này.”

Cô ta nói về mối lo ngại của mình nhưng Kimi lại không đồng ý.

“Mặc dù cẩn thận là đúng nhưng tôi nghĩ chắc không có vấn đề gì đâu, nếu họ thực sự nghi ngờ người trợ lí đó thì đã trực tiếp bắt người từ lâu chứ sẽ không giao cho cô ta bản vẽ quan trọng như vậy đâu.”

Kimi vừa nói trong mắt liền lóe lên ánh sáng: “Khi đó trên mạng nói rằng thiết kế lần này khác với những lần trước. Nếu tôi có thể tung ra một số tác phẩm lúc này thì có lẽ tôi sẽ có thể nâng cao được tên tuổi của mình. Ngay cả khi tập đoàn Quân Thị muốn bảo vệ Hứa Thanh Tuệ thì nó chắc chắn sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của công chúng và danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, sau này chắc chắn không thể tẩy trắng được nữa.”

Lâm Gia Nghi trầm ngâm nghe lời phân tích của Kimi, trong lòng cũng có tính toán.

Không thể không nói lời Kimi rất hợp lí.

Theo tính cách của Quân Nhật Đình, anh sẽ không bao giờ mềm lòng khi đối phó với những kẻ phản bội, nhưng nếu trợ lí anh có thể mềm lòng thì có thể Quân Nhật Đình đã bắt nhầm người.

Nghĩ đến đây, cô ta nhếch miệng ủ rũ.

Bằng cách này, ý tưởng của Kimi đã tiếp thêm một ngọn lửa nữa cho tập đoàn Quân Thị.

Ngay lập tức, trong lòng cô ta đã có kế hoạch, trầm giọng nói với điện thoại: “Bảo trợ lý ngày mai mang bản thiết kế đến quán cà phê Vịnh Bích Hồ.”

Lời vừa dứt, cô ta trực tiếp cúp điện thoại.

Trong khi bạn học nhìn vào chiếc điện thoại vừa bị treo, trong mắt cô ta hiện lên tia vui vẻ.

“Người bên trên đã đồng ý gặp cô và ngày mai cô mang thiết kế đếm Cà phê Bích Hồ.”

Cô ta quay lại phòng khách và nhắc lại lời nhắn.

Thiều Khánh Vy không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe được lời này.

“Nếu đã được thông qua thì tôi về trước, mai tôi quay lại sau.”

Khi bạn cùng lớp nghe thấy điều này, biết rằng cô ta vứt mình sang một bên không thèm để ý, nụ cười trên mặt liền xấu đi, đích thân tiễn cô ta ra khỏi cửa.

Sau khi Thiều Khánh Vy xuống lầu, không có lập tức bắt taxi rời đi.

Nhưng khi đi bộ đến ngã tư thì cô ta thấy một chiếc xe ô tô màu đen ở bên đường.

Khi cô ta đến gần, cửa kính xe hạ xuống để lộ khuôn mặt của Hà Văn Tuấn.

“Trợ lý Hà, mọi việc đã được giải thích và họ dự kiến sẽ đến quán cà phê Quán cà phê Vịnh Bích Hồ vào trưa mai.”

Cô ta nhẹ giọng báo cáo, Hà Văn Tuấn gật đầu.

“Biết rồi, buổi tối cô trở về nghỉ ngơi đi, tránh cho ngày mai có sai lầm.”

Nói xong cậu ấy ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Thiều Khánh Vy nhìn bóng lưng ngồi trong xe của cậu, cô ta cắn chặt môi dưới, hồi lâu sau mới xoay người rời đi.

Hà Văn Tuấn vừa mới rời đi liền ngồi ngay trên xe liên lạc với Quân Nhật Đình.

“Chủ tịch, mọi việc đã giải quyết xong. Họ hẹn gặp ở quán cà phê Quán cà phê Vịnh Bích Hồ.”

Chỉ nghe mấy câu, Quân Nhật Đình ậm ừ, lạnh lùng nói: “Cậu dẫn người đi chuẩn bị trước đi để đảm bảo ngày mai không có chuyện gì xảy ra.”

Hà Văn Tuấn nhận lệnh, cúp điện thoại.

Quân Nhật Đình trở về phòng với chiếc điện thoại vừa bị cúp.

Anh phát hiện ra Hứa Thanh Khê, người nằm nghỉ ngơi trong phòng nghỉ đã tỉnh dậy vào một lúc nào đó.

“Anh làm ồn đến em sao?”

Trên mặt anh hiện lên một tia dịu dàng và chiều chuộng mà anh khó có thể nhận ra.

Hứa Thanh Khê lắc đầu: “Không có, kỳ thật em chỉ nằm nghỉ vậy thôi chứ không có ngủ, cả ngày chỉ nghĩ đến vấn đề đó nó như thế nào, nó đã được thực hiện chưa? Nhà họ Lâm có bị mắc bẫy không?”

Cô quan tâm hỏi.

Quân Nhật Đình gật đầu: “Chuyện đã được giải quyết xong xuôi, em hãy nghỉ ngơi thật tốt, phục hồi sức khỏe để ngày kia có thể xem chuyện hay.”

Hứa Thanh Khê nhìn vẻ diễu cợt trên mặt anh, biết chắc rằng lần này nhà họ Lâm sẽ hỗn loạn trong tay Quân Nhật Đình, cô liền yên tâm.

Ngày hôm sau, Thiều Khánh Vy đến quán cà phê Vịnh Bích Hồ vào thời gian đã thỏa thuận.

Cô ta nhìn cánh cửa trước mặt, nắm chặt tài liệu trong tay, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Sau khi cô ta báo tên phòng đặt thì nhân viên phục vụ dẫn cô đến đó.

Trong phòng bao không chỉ có bạn học của cô ta mà còn có hai người cô biết rất rõ.

Một là giám đốc cũ của cô ta Lâm Gia Nghi và người còn lại là Kimi, người có liên quan đến việc này.

Thiều Khánh Vy nhìn thấy Lâm Gia Nghi thì ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.

Bởi vì trước đó cô ta bị Lâm Gia Nghi mua chuộc, không hiểu lần này xảy ra chuyện gì mà không đến gặp cô ta trực tiếp mà lại phải như vậy hết lần này đến lần khác.

Mặc dù rất khó hiểu nhưng cô ta hiểu được ánh mắt ra hiệu nên không hỏi.

“Cô Lâm, tiền bối Kimi.”

Cô ta chào hỏi một cách thận trọng.

Lâm Gia Nghi và Kimi chỉ thờ ơ gật đầu coi như đáp lại.

Cuối cùng, bạn cùng lớp chào cô ta rồi mời cô ta ngồi xuống để mọi người bàn công việc.

“Cô nói cô có một thiết kế tuyệt vời, hãy lấy ra cho tôi xem.”

Kimi yêu cầu xem thiết kế và Thiều Khánh Vy không chút do dự lấy bản thảo ra và đưa nó qua.

Trong một khắc đó, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi bản thiết kế.

Có thể nói, để lôi kéo họ, Quân Nhật Đình đã phải dồn công sức đến đổ máu, những bản thảo thiết kế mà bọn họ đang xem đều là những mẫu bùng nổ mà họ dự định tung ra để đạt doanh thu.

Ngay cả Kimi, người đã dành hơn chục năm để cống hiến cho làng mốt cũng phải ngẩn ngơ trước những thiết kế này.

“Khánh Vy, những tác phẩm này đúng là đỉnh cao, chúng nhất định có thể đem lại lợi nhuận khổng lồ cho công ty!”

Và ngay cả sự nghiệp thiết kế chưa từng được bùng nổ của cô ta cũng sẽ được mở ra một trang mới!

Cô ta không nói câu sau nhưng Lâm Gia Nghi vẫn có thể thấy được tham vọng của cô ta.

“Trong trường hợp này, chúng tôi cần những bản thiết kế này.”

Cô ta nói rồi nhìn Thiều Khánh Vy, đồng thời cầm tấm thẻ ngân hàng trong tay.

“Chắc chắn rồi, cô đúng là chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Trong đây có hai triệu, sau này nếu có bản thảo nào hay như vậy thì cứ trực tiếp mang đến cho tôi, biết chưa?”

Tim của Thiều Khánh Vy run lên khi nghe những lời của cô ta nói.

“Đã hiểu.”

Cô ta buộc mình phải bình tĩnh, nới lỏng bàn tay đang siết chặt túi xách để nhận lấy thẻ ngân hàng.

Lâm Gia Nghi không nhận thấy sự khác lạ trên khuôn mặt cô ta.

Bởi vì Kimi thấy rằng thỏa thuân đã thành công nên cô ta không thể chờ được nữa để quay lại và gửi những tác phẩm mới này.

Về vấn đề này, Lâm Gia Nghi không ngăn cản cô ta.

Rốt cuộc thì cô ta vẫn phải dùng những bản vẽ này để hành hạ tập đoàn Quân Thị ở bước tiếp theo.

Tuy nhiên, không bao lâu sau khi họ rời đi, Hà Văn Tuấn đã dẫn mọi người vào phòng bao.

Khi Thiều Khánh Vy nhìn thấy Hà Văn Tuấn, cô ta chủ động lấy bút ghi âm trong túi xách ra, Hà Văn Tuấn nói cô ta để xuống bàn rồi phát lại để mọi người trong phòng bao nghe.

Đúng vậy, kể từ khi Lâm Gia Nghi và những người khác bước vào phòng này, mọi hành động của bọn họ đã bị theo dõi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.