Người đàn ông kia cuối cùng cũng tra được đầu đuôi câu chuyện trong thông tin mà anh ta tìm được: “Thế nhưng mấy tháng trước, mẹ của Hứa Thanh Khê nằm viện, sau đó Hứa Thanh Khê cũng biến mất theo, trong lúc đó, tình tình của cô Thanh Khê ở nhà họ Quân cũng có sự thay đổi lớn.”
“Ý của cậu là thân thế người đang là Hứa Thanh Khê ở nhà họ Quân vốn dĩ là Hứa Thanh Tuệ sao?”
Tuyên Quân Thần xoa cằm suy nghĩ gì đó, sau đó mắt sáng lên.
“Ắt hẳn là như vậy rồi, làm gì có chuyện một người nào đó bỗng dưng thay đổi hoàn toàn tính cách được chứ, hơn nữa căn phòng này tôi cũng đã đã điều tra rồi, nó là căn hộ mà mẹ con Hứa Thanh Khê thuê.
Tuyên Quân Thần híp mắt, đáy mắt đầy trầm mặc: “Nếu đã như vậy rồi thì cậu hãy điều tra kỹ chuyện này cho tôi, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông kia sửng sốt một lát, ánh mắt anh ta có vẻ hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ở nhà họ Quân, khi Hứa Thanh Khê vừa vào phòng khách thì thấy Quân Nhật Đình đang ngồi ở phòng khách đọc báo.
Quân Nhật Đình nghe thấy có tiếng ai đó vào cửa thì ngẩng lên xem, nhìn thấy Hứa Thanh Khê về, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trong mắt bỗng chốc dịu hẳn đi.
“Về rồi à? Sao hôm nay em về trễ vậy, dạo này công ty nhiều việc lắm hả?”
Hứa Thanh Khê sợ run lên, hơi chột dạ, lắc đầu: “Không phải do nhiều việc, đó là bởi vì hôm nay em có hứng nên đi đến trung tâm thương mại dạo một lúc.”
Quân Nhật Đình cũng không muốn hỏi nhiều, gật đầu: “Đến đấy ăn cơm sao?”
“Chưa ăn gì hết đâu, thế anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, anh chờ em về cùng ăn.”
Nói rồi Quân Nhật Đình đứng dậy, kéo Hứa Thanh Khê đến phòng bếp.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng cao dong dỏng của anh, cùng với đôi bàn tay đan chặt của hai người, trong lòng cô đầy mật ngọt.
Trái ngược với cảm xúc thỏa mãn của cô, thì Mạc Ly suýt chút nữa đố kỵ đến mất trí.
Cô ta nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê bằng con mắt u ám một hồi lâu, sau đó siết chặt nắm đấm quay người bỏ đi, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình cùng nhau rời giường.
Lúc họ đang chuẩn bị xuống nhà ăn cơm thì quản gia đến.
“Cậu cả, mợ cả, bà mời hai người qua chỗ bà một lát, nói là có chuyện muốn bàn bạc với hai người.”
Quân Nhật Đình cau mày lại: “Bà có nói là có chuyện gì không?”
Quản gia lắc đầu: “Bà không nói gì cả, chỉ bảo cậu mợ mau chóng đến đó ngay thôi ạ.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Dứt lời, anh đưa Hứa Thanh Khê đến nhà chính.
Trên đường đi, Hứa Thanh Khê cứ trầm mặc không nói gì, đáy mắt cô có chút bất an.
Quân Nhật Đình nhận ra, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, an ủi: “Không cần phải lo lắng thế đâu, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Hứa Thanh Khê hơi sửng sốt, chợt hiểu ra ý của Quân Nhật Đình, cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Vâng!”
Cô ra sức gật đầu, bao nỗi bất an lo lắng trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Một chốc sau, họ đã đến nhà chính rồi. . Truyện Việt Nam
Bà Kim Hồng thấy hai người tay trong tay đến, nháy mắt bà ta giận tím mặt.
“Nhật Đình, chuyện này là con làm theo lời mẹ dặn đây sao?”
Bà ta tưởng rằng chuyện bê bối xảy ra như vậy thì Quân Nhật Đình nhất định sẽ không giữ người phụ nữ này ở lại nữa, không ngờ chưa được bao lâu, hai đứa này đã trở về bên nhau rồi!
Trong lúc nhất thời, mắt bà ta sắc như đao, tia thẳng đến hướng Hứa Thanh Khê.
Mắt bà ta như thể hận không thể băm vằm con hồ ly tinh kia đã mê hoặc con trai bà thành trăm ngàn mảnh.
Hứa Thanh Khê thấy vậy thì toàn thân run rẩy, vô thức dựa vào Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình thấy vậy thì vỗ nhẹ vào lưng Hứa Thanh Khê cho cô bớt lo.
Sau đó anh bước đến, chặn tầm nhìn của bà Kim Hồng, giải thích: “Mẹ, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, chuyện này là do cấp dưới của con nhầm lẫn.”
Anh nói xong, dẫn theo Hứa Thanh Khê ngồi xuống phòng ăn.
Bà Kim Hồng thấy anh hết sức chăm sóc Hứa Thanh Khê, hơn nữa còn có ý bảo vệ, giận đến mức tím tái mặt mày.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã cho con bà ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà ngay cả lời gièm pha đáng sợ như vậy nó cũng không để vào mắt!
“Được rồi, nếu Nhật Đình đã nói là hiểu lầm thì mọi chuyện cứ để cho nó qua đi.”
Ông Quân Thanh trông thấy bà Kim Hồng có vẻ sẽ quát tháo gì đấy liền kịp thời ăn cản.
Lúc này mà còn cãi nhau với Nhật Đình thì chỉ càng đẩy thằng bé đứng về phía Hứa Thanh Tuệ.
Bà Kim Hồng rất không vừa lòng, nhưng không còn cách nào khác đành phải nghe theo lời chồng, hừ lạnh nói: “Nếu đã như vậy rồi thì chuyện lần này mẹ có thể bỏ qua, nhưng mẹ tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa, nếu không bất kể ai có nói gì cũng đều vô dụng, cô ta nhất định phải ra khỏi nhà!”
“Đây là chuyện đương nhiên rồi!”
Nhưng Quân Nhật Đình không biết mình có làm được hay không, anh nhìn sang Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê thấy thế, ánh mắt trĩu xuống, tràn đầy khổ sở.
Trong lòng cô biết rõ rằng bà Kim Hồng không thể đuổi cô ra khỏi nhà, những lời này nói ra chỉ là để Quân Nhật Đình không còn cách nào để che chở bảo vệ cô, buộc cô phải ra khỏi nhà.
Nhưng vậy cũng dễ thôi, cô cũng chẳng ở đây được bao lâu nữa, trong khoảng thời gian này cô nên cẩn thận một chút, vậy sẽ tránh để cho Quân Nhật Đình gặp phải rắc rối nào.
Còn về sau này… Sau khi cô đi rồi, cô sẽ không còn bận tâm đến nó nữa.
Bầu không khí trong phòng ăn bỗng chốc lặng xuống, mọi người đều yên lặng dùng bữa, thi thoảng chỉ có tiếng chén dĩa chạm vào nhau.
Sau khi ăn xong, Quân Nhật Đình từ tốn lau miệng, dò hỏi: “Không biết mẹ còn việc gì nữa không? Không còn chuyện gì nữa thì con đến công ty đây, sắp có một cuộc họp rồi.”
Bà Kim Hồng nhướng mày, nhưng không đáp lại, như thể bà vẫn đang giận dỗi về chuyện vừa rồi.
Người đàn ông kia cuối cùng cũng tra được đầu đuôi câu chuyện trong thông tin mà anh ta tìm được: “Thế nhưng mấy tháng trước, mẹ của Hứa Thanh Khê nằm viện, sau đó Hứa Thanh Khê cũng biến mất theo, trong lúc đó, tình tình của cô Thanh Khê ở nhà họ Quân cũng có sự thay đổi lớn.”
“Ý của cậu là thân thế người đang là Hứa Thanh Khê ở nhà họ Quân vốn dĩ là Hứa Thanh Tuệ sao?”
Tuyên Quân Thần xoa cằm suy nghĩ gì đó, sau đó mắt sáng lên.
“Ắt hẳn là như vậy rồi, làm gì có chuyện một người nào đó bỗng dưng thay đổi hoàn toàn tính cách được chứ, hơn nữa căn phòng này tôi cũng đã đã điều tra rồi, nó là căn hộ mà mẹ con Hứa Thanh Khê thuê.
Tuyên Quân Thần híp mắt, đáy mắt đầy trầm mặc: “Nếu đã như vậy rồi thì cậu hãy điều tra kỹ chuyện này cho tôi, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông kia sửng sốt một lát, ánh mắt anh ta có vẻ hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ở nhà họ Quân, khi Hứa Thanh Khê vừa vào phòng khách thì thấy Quân Nhật Đình đang ngồi ở phòng khách đọc báo.
Quân Nhật Đình nghe thấy có tiếng ai đó vào cửa thì ngẩng lên xem, nhìn thấy Hứa Thanh Khê về, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trong mắt bỗng chốc dịu hẳn đi.
“Về rồi à? Sao hôm nay em về trễ vậy, dạo này công ty nhiều việc lắm hả?”
Hứa Thanh Khê sợ run lên, hơi chột dạ, lắc đầu: “Không phải do nhiều việc, đó là bởi vì hôm nay em có hứng nên đi đến trung tâm thương mại dạo một lúc.”
Quân Nhật Đình cũng không muốn hỏi nhiều, gật đầu: “Đến đấy ăn cơm sao?”
“Chưa ăn gì hết đâu, thế anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, anh chờ em về cùng ăn.”
Nói rồi Quân Nhật Đình đứng dậy, kéo Hứa Thanh Khê đến phòng bếp.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng cao dong dỏng của anh, cùng với đôi bàn tay đan chặt của hai người, trong lòng cô đầy mật ngọt.
Trái ngược với cảm xúc thỏa mãn của cô, thì Mạc Ly suýt chút nữa đố kỵ đến mất trí.
Cô ta nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê bằng con mắt u ám một hồi lâu, sau đó siết chặt nắm đấm quay người bỏ đi, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình cùng nhau rời giường.
Lúc họ đang chuẩn bị xuống nhà ăn cơm thì quản gia đến.
“Cậu cả, mợ cả, bà mời hai người qua chỗ bà một lát, nói là có chuyện muốn bàn bạc với hai người.”