Thiều Khánh Vy bước vào quán cà phê, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi đến vị trí đã hẹn trước.
Khi cô ta đến nơi, đã có một người phụ nữ mặc đồng phục ngồi ở đó, người đó là bạn học mà Hà Văn Tuấn đã điều tra từ trước đó.
“Khánh Vy, cô vội vàng gấp gáp gọi tôi ra đây có việc gì?”
Sau khi Thiều Khánh Vy ngồi uống, cô uống một ngụm nước, hồi phục lại tâm trạng, rồi mới nói: “Công ty tôi đã điều tra ra người làm lộ bí mật rồi.”
Người bạn học đó cau mày: “Vì vậy, cô nghi ngờ bọn họ đã điều tra ra cô?”
Thiều Khánh Vy gật rồi lại lắc đầu.
“Tôi không rõ người công ty điều tra ra có phải là tôi hay không? Nhưng vẫn phải đề phòng, ngộ nhỡ điều tra ra tôi, đời này của tôi coi như bỏ rồi, cô có thể nhờ cấp trên của cô kiểm tra giúp tôi được không?”
Người bạn học đó nhìn xuống, nói: “Để tôi hỏi giúp cô xem.”
Cô ta nói như vậy thực ra cũng là suy nghĩ cho bản thân. Dù sao thì, nếu như Thiều Khánh Vy bị điều tra ra, thì cô ta cũng sẽ bị liên lụy.
Nói xong, cô ta để Thiều Khánh Vy ở đó đợi, rồi ngồi sang một bên liên hệ với cấp trên của mình.
Lâm Gia Nghi nghe người bạn học nói xong, trong mắt léo lên một tia lạnh lẽo, và một chút lo lắng không rõ ràng.
“Cô kéo cô ta đi trước, chuyện này chúng ta không thể can thiệp vào.”
Nếu đúng như lời người trợ lý đó nói, tập đoàn Phong Quân đã tìm ra hung thủ thực sự, mà hiện giờ bọn họ lại ra tay giúp đỡ nhất định sẽ liên lụy đến bản thân.
Người bạn học đó cũng nghĩ đến điều này, gật đầu nhận lệnh sau đó cúp máy.
Ngay sau khi cô ta trở lại trỗ ngồi, Thiều Khánh Vy lo lắng nhìn cô ta hỏi: “Thế nào rồi? Cấp trên của cô có đồng ý giúp tôi không?”
Người bạn học nhìn cô, đáy mắt thoáng qua sự mất kiên nhẫn khó nhận ra.
“Khánh Vy, cô đừng hoảng hốt, hiện giờ rốt cuộc đã điều tra ra cô hay chưa còn chưa khẳng định được, nếu như chúng tôi giúp đỡ cô thì chẳng phải sẽ thành tự mình nói cho tập đoàn Quân thị biết, là cô đã bán đứng bọn họ sao? Cô phải im lặng chờ đợi, nếu đến lúc đó thực sự điều tra ra cô, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô, dù sao thì nếu cô bị bắt, chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy.”
Cô ta cố gắng nhẫn nại khuyên bảo.
Thiều Khánh Vy giật mình.
Không đợi Thiều Khánh Vy bình tĩnh lại, người bạn học đó nhìn vào đồng hồ đeo tay, cười nói: “Khánh Vy, không còn sớm nữa rồi, tôi còn có hẹn đi ăn với bạn trai, tôi về trước đây.”
Thiều Khánh Vy ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô ta rời đi, sắc mặt lập tức trở lên u ám.
Cái gì mà đợi ngày mai chắc chắn rồi nói tiếp, căn bản là không muốn quan tâm đến chuyện của cô nữa.
Nghĩ đến đây, bàn tay cô đặt trên chân dần nắm chặt lại.
Xem ra cô không thể trông đợi vào bọn họ nữa rồi, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Cô tuyệt đối không thể đợi đến ngày mai công ty đưa ra tuyên bố.
Vì vậy, trước mắt cô chỉ còn lại duy nhất một con đường để chạy thoát.
Nghĩ vậy, cô với lấy túi xách nhanh chóng rời khỏi quán cafe.
Cô quay về phòng trọ, nhanh chóng lấy vali ra và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một tiếng sau, đã thấy cô kéo theo vali đi ra từ phòng trọ.
Ngay khi thấy cô định bắt xe lời đi, Hà Văn Tuấn bảo tài xế lái xe tới đó.
Thiều Khánh Vy nhìn thấy một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt, trái tim cô lập tức run rẩy.
Đặc biệt là khi cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Hà Văn Tuấn, cô càng hoảng sợ.
“Trợ lý Hà…”
Cô loạng choạng lùi lại phía sau, đang muốn quay người bỏ chạy, nhưng không biết từ lúc nào phía sau cô đã bị đám vệ sĩ vậy xung quang.
“Thiều Khánh Vy, cô không chạy được đâu.”
Hà Văn Tuấn nhìn động tác của cô, lạnh lùng nói, sau đó ra lệnh cho những vệ sĩ ở bên ngoài: “Đưa cô ta lên xe.”
Thiều Khánh Vy thấy vậy liền vùng vẫy chống trả lại.
“Các người định làm gì? Bỏ tôi ra, tôi sẽ tố cáo các người tội bắt cóc.”
Hà Văn Tuấn nhìn Thiều Khánh Vy vùng vẫy không ngừng, hai mắt nheo lại, nói: “Trước khi cô tố cáo chúng tôi, có phải chúng ta nên giải quyết việc cô làm lộ bí mật công ty không?”
Thiều Khánh Vy nghe thấy lời này, lại càng lo lắng.
“Anh đang nói gì? Tôi không hiểu.”
Cô bắt đầu từ chối, từ đầu cô đã hạ quyết tâm dù chết cũng sẽ không thừa nhận.
Hà Văn Tuấn nhìn ra ý đồ của cô, cười lạnh nói: “Đưa cô ta đi.”
Thiều Khánh Vy nghe thấy lời này, toàn thân run lên, nhưng lại không thể phản kháng, buộc phải đi theo đám vệ sĩ vào trong xe.
“Tổng Giám đốc, đã bắt được cô ta rồi, trước khi bắt được cô ta, cô ta dự định chạy trốn.”
Trong phòng làm việc, Quân Nhật Đình đang xử lý công việc, nghe thấy vậy cũng không chút ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: “Cô ta giao cho cậu thẩm vấn, nhất định phải hỏi cho ra người đứng đằng sau.”
Hà Văn Tuấn gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, cậu đang định cúp máy thì đã bị Quân Nhật Đình ngăn lại.
“Không cần cúp điện thoại.”
Hà Văn Tuấn vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lời Quân Nhật Đình.
Sau khi nói xong, Quân Nhật Đình đặt điện thoại xuống, bước ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng về phía phòng anh.
Lúc này, Hứa Thanh Khuê vẫn đang sáng tác ở trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu lại nhìn: “Hôm nay anh xong việc sớm vậy sao?”
Cô mỉm cười chào đón anh, Quân Nhật Đình lắc đầu.
“Không, nhưng mà anh nghĩ có việc này em nên tham gia.”
Hứa Thanh Khuê nghe xong, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì thế?”
Quân Nhật Đình cũng không che dấu, nói cho cô nghe chuyện Thiều Khánh Vy đã bị bắt khi đang định bỏ trốn.
“Hà Văn Tuấn đã đưa cô ta đi thẩm vấn rồi, anh nghĩ em nên nghe quá trình xảy ra sự việc, dù sao thì cô ta cũng là người em đưa đến, anh không muốn có bất cứ hiểu lầm nào.”
Hứa Thanh Khuê nghe vậy, không nhịn được nhíu mày.
Sao cô không nhận ra người đàn ông này để bụng đến vậy?
Khi ở quán ăn cô chẳng qua chỉ do dự một chút, mà người đàn ông này nhất định bắt cô phải tận tai nghe.
Nhưng mà, nghe một chút cũng không sao, cô cũng rất muốn biết lý do vì sao Thiều Khánh Vy lại làm như vậy.
Cứ thế, cô đi theo Quân Nhật Đình đến phòng làm việc.
Quân Nhật Đình cầm điện thoại bật loa ngoài lên.
Lúc này, Hà Văn Tuấn cũng đã dẫn Thiều Khánh Vy đến một căn biệt thự khác của Quân Nhật Đình.
Cậu ta ra hiệu cho đám vệ sĩ đưa cô ta vào trong, sau đó bắt đầu thẩm vấn.
“Thiều Khánh Vy, cô nói đi, lý do vì sao lại đem bán bí mật của công ty? Người đứng sau chuyện này là ai? Bọn họ còn có kế hoạch gì?”
Thiều Khánh Vy bị giam giữ, trong lòng cô ta sớm đã lo lắng muốn chết.
Giờ lại nghe thấy những câu hỏi này, toàn thân cô càng trở nên căng thẳng.
Rõ ràng là công ty đã kiểm soát mọi hành động của cô.
Nhưng cho dù là như thế, cô cũng không thể thừa nhận, nếu không cô thực sự sẽ xong đời.
“Trợ lý Hà, anh đang nói gì vậy? Sao tôi có thể đem bán bí mật của công ty chứ?”
Cô kiên quyết giả vờ như bản thân không biết gì cả.
Ánh mắt Hà Văn Tuấn sâu xa nhìn cô, cho đến khi Thiều Khánh Vy chột dạ, ý chí trở nên tán loạn.
Cũng chính vào lúc này, Hà Văn Tuấn lại một cần nữa cười lạnh, hỏi: “Định giả ngốc với tôi sao? Nếu như cô không bán bí mật của công ty, vậy thì số tiền hơn một tỷ bảy đột nhiên xuất hiện trong tài khoản của mẹ cô từ đâu mà có? Theo như tôi biết, gia đình cô đều là những người công nhân bình thường, cũng không có ai chơi vé số.”
Thiều Khánh Vy nghe vậy, sắc mặt lập tức trở lên tái nhợt.
Cô ta không ngờ rằng công ty đã điều tra đến tận chỗ mẹ cô.
Ngay khi cô ta lo lắng muốn tìm cho mình một cái cớ, Hà Văn Tuấn tiếp tục nói: “Căn cứ theo điều 342 Luật Thương mại, hành vi mua bán trái phép kết quả kinh doanh của người khác có thể bị kết án từ 5 năm đến chung thân. Tin rằng không cần tôi phải nhắc cô cũng biết, các tác phẩm thiết kế của cô Hứa có thể đem lại lợi nhuận ít nhất là 3 tỷ đồng, thậm chí là 35 tỷ đồng cho công ty. Cô nghĩ mình có thể bị kết án bao nhiêu năm? Đương nhiên… nếu như cô phối hợp với chúng tôi để điều tra, công ty có thể sẽ xem xét lại việc xử lý cô thế nào.”