Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 420: Chương 420: Còn trêu hoa ghẹo nguyệt hơn cả cô




Quân Nhật Đình nghe nói như thế, làm sao anh không biết lo lắng của cô.

"Hiện tại em mới biết lo lắng à?" Anh tức giận nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê ngượng ngùng vuốt mũi: "Không thì em đã gắp được, trước kia em còn gắp được một hai lần."

Cô nói xong đã muốn đẩy Quân Nhật Đình ra.

Dù sao với người ngoài mà nói, là cô muốn trêu đùa mới đẩy Quân Nhật Đình ra. Dù cho đến lúc đó cô chưa bắt được cũng không trở thành trò cười cho mọi người, dù sao có rất ít cô gái gắp được thú nhồi bông. . Truyện Sắc

Cô muốn đẩy Quân Nhật Đình nhưng làm thế nào cũng không đẩy được.

Cô nghi ngờ nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhìn thẳng vào mắt cô, nét mặt anh tỏ vẻ khó lường rồi nhếch miệng: "Em nhìn cho kỹ này."

Dứt lời, anh dùng di động thanh toán xong chi phí, bắt đầu đụng vào máy.

Có thể nói dáng người đẹp trai thì làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui.

Chí ít các cô gái ở xung quanh đây đều cho là như vậy.

Chỉ là hiện tại Hứa Thanh Khê không có lòng dạ nào mà quan sát xung quanh, cặp mắt cô nhìn thú nhồi bông không chớp mắt.

Đúng vào lúc này, cuối cùng Quân Nhật Đình cũng ấn nút bắt đầu gắp.

Chỉ thấy móng vuốt sắc dùng một góc độ nào đó chụp lên người heo con.

Không nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng nằm ngoài suy đoán của mọi người, heo con đã bị gắp ra.

"Này."

Quân Nhật Đình nhặt con thú bông rơi ra ngoài cho Hứa Thanh Khê vẫn còn đang ngây người.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy heo con mũm mĩm hồng hồng trước mặt thì ánh mắt cô đờ đẫn nhìn sang Quân Nhật Đình.

"Thế nào, ngạc nhiên lắm sao?"

Tất nhiên Quân Nhật Đình hiểu cô đang ngạc nhiên vì điều gì.

Hứa Thanh Khê gật đầu: "Theo lý thuyết, với thân phận như anh thì chắc hẳn anh sẽ không tới chơi những thứ này."

Quân Nhật Đình nghe vậy, cặp mắt anh tối xuống.

"Theo như lời em nói, vậy em cũng sẽ không tới chơi những thứ này rồi." Anh đáp lại với giọng nói nghiền ngẫm, làm cả người Hứa Thanh Khê đều căng thẳng.

Hỏng bét, nhất thời giật mình quá mức, cô quên mất bây giờ cô không phải là Hứa Thanh Khê mà là Hứa Thanh Tuệ.

"Ha ha, trước kia đi dạo phố với bạn bè nhìn thấy thú vị nên có chơi mấy lần, làm sao anh có thể làm được? Vả lại còn một phát đã thành công." Cô cong môi nói nửa thật nửa giả, cuối cùng cô nói sang chuyện khác.

Làm sao Quân Nhật Đình có thể nghe không hiểu, nhưng anh không để ý.

Bởi vì mặc kệ trên người Hứa Thanh Tuệ có bí mật gì, sớm muộn gì anh cũng sẽ để cô chính miệng nói ra.

"Thứ này rất khó sao?" Giọng điệu của anh có chút kiêu ngạo làm Hứa Thanh Khê nghẹn lời.

Quả thật thứ này nói khó không khó, nói không khó lại khó, dù sao cũng tùy người.

Nghĩ vậy, trong lòng cô cảm thấy không công bằng, cô lôi kéo anh gắp không ít thú bông.

Cuối cùng trên tay hai người không cầm được nữa, cô mới buông tha cho Quân Nhật Đình.

Qua đêm nay, khoảng cách của hai người được rút ngắn trong lúc vô hình.

Mặc dù Mạc Ly đang giả vờ giả vịt muốn nằm xuống, nhưng hai người chậm chạp không về nên cô ta lấy cớ ở phòng khách đợi bọn họ.

Khi cô ta nhìn thấy Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình thắng lợi trở về, cặp lông mày xinh đẹp của cô ta nhíu lại đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.

Nhất là cô ta có thể cảm nhận được quan hệ của hai người lại càng thân thiết hơn trước kia nên trong lòng cô ta bốc lên sự ghen tỵ.

Nhưng mà hiện tại cô ta không có bất kỳ lập trường nào để nói ra tiếng lòng của mình, cô ta chỉ có thể cố nén chua xót trong lòng, tạm biệt Quân Nhật Đình rồi trở về phòng.

Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng cô ta rời đi thì môi mỏng của cô nhếch lên.

Một Lâm Gia Nghi đi khỏi thì lại tới một Lê Ngọc Mỹ.

Hiện tại Lê Ngọc Mỹ không còn là vấn đề, Mạc Ly lại thành vấn đề lớn.

Cô nghĩ vậy, trong lòng như đang ăn dấm chua, giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Một người đàn ông mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt hơn cả cô, thật sự là tức chết cô rồi!

Cô thở phì phò bỏ lại Quân Nhật Đình, một mình bước nhanh về phòng nghỉ ngơi.

Quân Nhật Đình nhìn thấy đột nhiên cô nổi giận thì anh chỉ cảm thấy không hiểu nổi và nghi ngờ.

Đây là làm sao? Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt mà.

Bởi vì không biết tại sao Hứa Thanh Khê lại tức giận, đêm nay Quân Nhật Đình cũng không cố ý cãi nhau với cô.

Hôm sau Quân Nhật Đình dậy thật sớm, Hứa Thanh Khê ở bên cạnh vẫn còn ngủ say.

Anh cũng không gọi người dậy mà nhẹ nhàng rời giường rửa mặt.

"Cậu cả." Quản gia nhìn thấy Quân Nhật Đình thì kính cẩn chào hỏi.

Quân Nhật Đình gật đầu, anh đang định đến phòng ăn nhưng nghĩ tới tối hôm qua Hứa Thanh Khê tức giận với mình, anh mím môi căn dặn: "Lát nữa ông cho người đưa một bó hoa đến, còn có đồ trang sức mới nhất đương thời."

Quản gia mỉm cười đồng ý, đây là hiện tượng tốt để gia tăng tình cảm giữa hai vợ chồng với nhau.

Quân Nhật Đình thấy thế, anh chỉ cười mà không giải thích gì thêm.

Chờ lúc Hứa Thanh Khê thức dậy, cô phát hiện Quân Nhật Đình không có ở đây, cô vừa giảm căng thẳng nhưng cũng có chút thất vọng

Qua một đêm, cô đã bình tĩnh lại.

Đối với chuyện hôm qua cô giận dỗi với Quân Nhật Đình rất là ảo não.

Thật ra Quân Nhật Đình cũng rất vô tội, dù sao quá mức ưu tú không phải lỗi của anh.

Cô suy nghĩ đợi tối nay Quân Nhật Đình về cô sẽ đền bù tổn thất cho anh thật tốt.

Lại không nghĩ tới mình bị Quân Nhật Đình cho một viên đạn bọc đường.

"Mợ cả, đây là quà mà cậu cả tự mình dặn dò tặng cho cô, cô xem nên để những thứ này ở đâu đây?"

Chỉ thấy mấy người giúp việc nữ đứng sau lưng quản gia xếp thành một hàng, trên tay bọn họ cầm hoa tươi và hộp trang sức.

Cả người Hứa Thanh Khê đều sửng sốt, trong lòng đầy nghi ngờ.

Mới sáng sớm mà Quân Nhật Đình tặng cho cô những thứ này làm gì?

Cô nghĩ không ra đáp án nên lấy điện thoại ra trực tiếp nhấn số gọi cho anh.

"Em đã nhận được đồ rồi à?"

Không đầy một giây sau, trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của Quân Nhật Đình.

"Anh tặng em những thứ này làm gì?"Hứa Thanh Khê không phủ nhận mà hỏi ra nghi ngờ của mình.

Quân Nhật Đình nghe vậy, anh không nhịn được mà cười khẽ: "Không phải trên mạng nói lúc vợ mình tức giận thì phải tặng hoa tươi và đồ trang sức sao? Sao vậy, em không thích à?"

Lúc này Hứa Thanh Khê mới kịp phản ứng, đây là Quân Nhật Đình đang “nịnh nọt” cô sao.

Cô sửng sốt một chút, sau đó trong lòng cô lại không nén nổi được sự rung động và ngượng ngùng.

"Không, em rất thích." Cô hoàn hồn, vội vàng đáp trả.

Sau đó hai người nói chuyện phiếm vài câu, bởi vì Quân Nhật Đình còn làm việc nên phải cúp điện thoại.

Hứa Thanh Khê cầm điện thoại, khắp khuôn mặt tràn ngập ngọt ngào. Cô ngước nhìn những thứ Quân Nhật Đình tặng cho mình rồi dặn dò: "Quản gia, ông cứ để đồ ở trong phòng đi, lát nữa tôi sẽ tự mình sắp xếp."

Quản gia gật đầu rồi ông ấy ra lệnh cho người giúp việc nữ lên lầu.

Sau đó bọn họ đi khỏi, Hứa Thanh Khê cũng yên tĩnh ăn cơm.

Mạc Ly ngồi ở phía cuối cùng bàn ăn, cái muỗng bị cô ta bóp méo mó mới không làm cô ta biến thành trò cười vì sự ghen ghét.

Tất nhiên Hứa Thanh Khê phát hiện ánh mắt âm u của cô ta, nhưng cô lại không để ý.

Cô ăn cơm rồi dự định lát nữa đi dạo vườn hoa.

Những ngày gần đây, bởi vì chạy bản thảo, còn có chuyện của nhà họ Lê làm cho thần kinh của cô vẫn đang căng thẳng.

Hiện tại thì tốt rồi, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, cô cũng nên thả lỏng một chút.

Ngay lúc cô đang uống trà hưởng thụ ánh nắng mặt trời, điện thoại bên cạnh vang lên.

Cô nhìn hiển thị trên đó thì nhíu mày lại: "Không biết Giám đốc điều hành Ức gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?"

Đúng vậy, người gọi điện thoại là Quý Ức.

"Là chuyện liên quan tới chuyện hợp tác hôm qua, bên hợp tác còn có một số chi tiết muốn bàn luận với chúng ta, bây giờ cô mau đến công ty đi."

Hứa Thanh Khê nhíu lông mày, rõ ràng hôm qua đã quyết định chi tiết, sao vẫn còn nói vậy được.

Mặc dù cô nghi ngờ, nhưng cũng không từ chối, cô vừa cúp điện thoại đã chạy đến công ty ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.