Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 345: Chương 345: Cướp cò




Hứa Hải Minh nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không đồng ý.

“Sao bố có thể mặc kệ được? Lỡ như xảy ra bất trắc gì thì những chuyện chúng ta làm trước đây không phải đều uổng phí sao”

Hứa Thanh Tuệ biết Hứa Hải Minh nghĩ gì, mày nhíu lại: “Con hiểu ý bố, nhưng con có mục đích của con, lần này con trở về sẽ không tìm Hứa Thanh Khê gây phiền toái đâu.”

Hứa Hải Minh bật cười: “Nói ngớ ngẩn gì đấy, bố không lo con tìm nó gây phiền toái, bố là lo lắng cho con”

Hứa Thanh Tuệ nghe vậy thì cảm động không thôi.

Không biết cô ta nghĩ đến cái gì, bàn tay âm thầm xoa xoa bụng.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy được bụng cô ta hơi nhô lên.

Nhưng bởi vì mặc váy rộng thùng thình nên không nhìn thấy.

“Bố không cần lo lắng đâu, qua mấy tháng nữa con sẽ trở về lấy lại những thứ thuộc về mình.”

Nói xong, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng.

Hứa Hải Minh cũng không phát hiện sự khác thường của cô ta, nghe như vậy cũng không hỏi nhiều nữa, sợ Hứa Thanh Tuệ mất kiên nhẫn.

“Được, đến lúc đó cần gì thì cứ nói với bố một tiếng”

Hứa Thanh Tuệ gật đầu, nói thêm mấy câu với Hứa Hải Minh xong liền rời khỏi bệnh viện.

Hứa Hải Minh nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi, nhìn vào phòng bệnh của Hứa Thanh Khê, cau mày, không đi vào mà theo cô ta rời đi.

Hứa Thanh Tuệ đi thẳng đến tầng hầm định lái xe rời đi.

Ai ngờ vừa đi đến bên cạnh xe liền có một cái bóng đen lướt qua.

“Ai đó?”

Cô ta rùng mình, lên tiếng hỏi.

Nhưng đáp lại cô ta là họng súng lạnh như băng chỉa vào sau gáy.

“Đứng im…”

Người đàn ông luôn theo dõi Hứa Thanh Khê đang đứng sau lưng Hứa Thanh Tuệ.

Thực rõ ràng gã cho rằng Hứa Thanh Tuệ là Hứa Thanh Khê, lạnh giọng nói: “Ngoan ngoãn lên xe, đừng có nghĩ cách bỏ trốn, nếu không tôi sẽ nổ súng.”

Thân thể Hứa Thanh Tuệ run lên, lòng trùng xuống, trong đầu hiện lên nghi vấn.

Cô ta vừa về nước, những người này sao có thể tìm ra cô ta nhanh vậy chứ?

Tuy rằng cô ta lo lắng nhưng vẫn cố nén xuống, cố gắng trấn tĩnh đi phía sau người đàn ông.

“Anh đừng ra tay, tôi sẽ phối hợp với anh”

Dứt lời, cô ta giơ hai tay lên, ngồi vào xe theo chỉ thị của người đàn ông.

Người đàn ông thấy cô ta nghe lời như vậy cũng không kiếm chuyện, theo sát lên xe.

Sau đó gã nói một địa chỉ rồi bắt cô ta lái xe tới đó.

Cô ta không phản kháng, ngoan ngoãn lái xe đến nơi gã nói.

Không tới nửa tiếng hai người đã đến một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.

Người đàn ông ra lệnh cho cô ta xuống xe.

Hứa Thanh Tuệ nhìn rừng núi hoang vắng, trong lòng vô cùng lo lắng, muốn nghĩ cách kêu cứu nhưng điện thoại đã bị tên này lấy đi.

Không thể kêu cứu, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo người đàn ông.

Hai người đi vào căn nhà bỏ hoang, cũng không biết người đàn ông đó lấy đâu ra một cái ghế, đẩy Hứa Thanh Tuệ ngồi lên, sau đó dùng dây thừng trói cô lại.

“Anh muốn làm gì?”

Hứa Thanh Tuệ rất khó chịu trước hành động của gã, nhưng không biết băn khoăn cái gì nên không có phản kháng.

Người đàn ông lạnh lùng liếc cô một cái, nhưng cũng không nói gì.

Chờ gã trói Hứa Thanh Tuệ xong mới cất súng đi, rút từ trong giày ra một con dao găm kề vào cổ cô ta.

Hứa Thanh Tuệ hoảng sợ, sắc mặt rất khó coi.

Nhưng người đàn ông đó cũng không để ý tới.

Gã lấy di động ra, nhấn một dãy số sau đó đi ra ngoài.

Tập đoàn Quân Thị, phòng tổng giám đốc.

Quân Nhật Đình ngồi trên bàn xử lý tài liệu, điện thoại di động bên cạnh đột nhiên vang lên.

Anh nhìn dãy số xa lạ, do dự nhấc máy, lại không nghĩ tới nhìn thấy một hình ảnh khiến anh giật mình.

Trong điện thoại, một người đàn ông đang cầm dao găm dí vào cổ Hứa Thanh Tuệ.

“Anh muốn làm gì?”

Anh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy tức giận.

Nhưng anh lại không chú ý đến Hứa Thanh Tuệ trong màn hình cũng đang rất ngạc nhiên.

Cô ta tưởng rằng bị những người kia bắt, nhưng bây giờ lại phát hiện ra không phải vậy.

“Tôi muốn làm gì, không phải tổng giám đốc Quân biết rất rõ sao?”

Người đàn ông cười khẽ nhìn Quân Nhật Đình, lạnh giọng đáp.

Quân Nhật Đình trầm mặt, có lẽ đã đoán được người đàn ông đó là ai.

Chỉ e rằng đây là người của thế lực đó.

Người đàn ông thấy Quân Nhật Đình trầm mặc như vậy, híp mắt lại, tay cầm dao đặt trên cổ Hứa Thanh Tuệ hơi dùng sức, âm độc nói: “Tôi nghĩ tổng giám đốc Quân chắc là đoán được thân phận của tôi, nếu anh không muốn cô vợ nhỏ của anh chết thì mau mang đồ đến đây.”

Vừa dứt lời, trên cổ Hứa Thanh Tuệ liền xuất hiện vết thương, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống.

Quân Nhật Đình thấy vậy, trong mắt nổi lên tức giận.

Hứa Thanh Tuệ cũng rất tức giận.

Từ cuộc nói chuyện của hai người, cô ta đại khái đã đoán được là có chuyện gì.

Rõ ràng tất cả những chuyện cô ta phải chịu bây giờ đều là thay con tiện nhân Hứa Thanh Khê kia hết, cái này là loại may mắn gì thế không biết?

Nếu hôm nay cô ta không xảy ra chuyện gì, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con tiện nhân Hứa Thanh Khê kia.

Cô ta u uất nghĩ, Quân Nhật Đình đầu dây bên kia cũng dần nhận ra sự khác thường.

Ánh mắt anh u ám nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tuy rằng hình ảnh trong điện thoại là Hứa Thanh Tuệ, nhưng anh phát hiện ra hôm nay cách ăn mặc của cô rất khác.

Còn khác ở chỗ nào thì anh chưa nghĩ ra.

Anh kiềm nén sự kỳ quái trong lòng, bắt đầu đối phó với người đàn ông kia.

“Anh muốn gì tôi có thể đưa cho anh, nhưng tôi muốn con tin không mất sợi tóc nào.”

Nói xong, ánh mắt anh chuyển đến vết thương do dao găm gây ra của Hứa Thanh Tuệ.

Người đàn ông nghe thế, miệng nhếch lên đầy lạnh lùng: “Chỉ cần tổng giám đốc Quân thành thực một chút, con tin sẽ được an toàn.”

Dứt lời, gã nói một địa chỉ sau đó liền cúp máy.

Cúp điện thoại, sắc mặt Quân Nhật Đình rất khó coi, tay nắm chặt di động.

Anh cầm điện thoại bấm số của Mạc Ly sau đó liền gọi đi.

“Tổng giám đốc.”

Mạc Ly thấy anh gọi điện đến nên rất vui sướng.

Quân Nhật Đình nghe giọng điệu vui vẻ của cô ta, trong lòng nổi lên lửa giận.

“Mợ chủ đâu?”

Mạc Ly nghe thế đã nhận ra có điều gì không đúng, nét cười trên mặt cũng nhạt đi.

“Mợ chủ không ở chỗ tôi.”

Cô ta mím môi trả lời, Quân Nhật Đình nheo mắt đầy nguy hiểm.

“Không ở chỗ cô, không phải tôi nói cô một tấc cũng không rời khỏi cô ấy sao?”

Mạc Ly cảm thấy thật uất ức, cáo trạng: “Tổng giám đốc, tôi cũng rất muốn đi theo mợ chủ, nhưng mà hình như mợ chủ không thích tôi, lúc ra khỏi nhà còn đẩy tôi, chờ tôi hồi thần lại thì cô ấy đã đi rồi.”

Quân Nhật Đình nghe vậy, mày cau lại, trong lòng buồn phiền nhưng cũng rất nghi hoặc.

Cô ấy rốt cuộc muốn che giấu điều gì, sao lại không cho người của anh đi theo?

Tuy Quân Nhật Đình rất tò mò nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.

Mạc Ly cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc, mợ chủ xảy ra chuyện gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.