Nghe điện thoại, Hà Văn Tuấn phẫn nộ: “Tổng giám đốc, Hứa Hải Minh này quyết tâm đuổi người phụ trách Thời Thế ra. Không phải người ta đồn rằng ông ấy thương mợ cả nhất sao? Đã xảy ra chuyện như vậy, ông ấy không giúp mợ cả trút giận mà còn giúp đứa cháu kia!”
Vì quá tức giận, Hà Văn Tuấn đã không có những lời lẽ khách sáo như trước.
Quân Nhật Đình lạnh lùng trầm mặt xuống: “Cậu cũng nói là tin đồn, không ai biết rõ tình hình thực hư thế nào, lợi ích trước mắt mặc kệ là cái gì thì cũng đều bị biến chất.”
“...”
Hà Văn Tuấn không có lời nào để phản bác: “Vậy thì tiếp theo, Hứa Hải Minh không tìm được biện pháp, sẽ tìm tới mợ cả sao?”
Quân Nhật Đình nguy hiểm nheo mắt lại, theo tính khí chỉ biết lợi ích của Hứa Hải Minh, e rằng chuyện này thật sự là do ông ấy làm!
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình cùng nhau thức dậy.
Quân Nhật Đình đợi Hứa Thanh Khê vào phòng tắm, bước đến cạnh giường Hứa Thanh Khê giả bộ như không có việc gì, sau đó cầm lấy điện thoại di động của Hứa Thanh Khê tắt nguồn rồi bỏ vào túi quần.
Hứa Thanh Khê còn không biết điện thoại di động của mình đã bị lấy, rửa mặt xong liền gọi Quân Nhật Đình đi vào phòng tắm: “Em để bàn chải đánh răng của anh lên bồn rửa, em cũng đã lấy kem đánh răng cho anh rồi đó.”
Quân Nhật Đình gật đầu đi về phía phòng tắm, lúc đi ngang qua Hứa Thanh Khê, anh không nhịn được hôn lên vầng trán trơn mềm của cô.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự ấm áp chạm vào trán, trong mắt tràn đầy ngọt ngào, đẩy Quân Nhật Đình ra, trên mặt lại ra vẻ xấu hổ: “Thối chết được, cũng chưa có đánh răng.”
Quân Nhật Đình nghe cô miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, tiếng cười như tiếng đàn violon tràn ra từ cổ họng: “Sao vậy, bây giờ em bắt đầu ghét bỏ anh rồi hả?”
Anh bất mãn túm lấy Hứa Thanh Khê tựa hồ như muốn đánh lén.
Hứa Thanh Khê giả vờ vùng vẫy.
Một lúc sau, trong phòng mơ hồ phát ra tiếng nước tí tách.
Sau nửa giờ, Quân Nhật Đình một thân nhẹ nhàng sảng khoái đi ra cửa, Hứa Thanh Khê ngã người dựa vào anh, hai má ửng hồng, đặc biệt là đôi môi căng mọng đỏ thắm.
“Chờ đã, em quên lấy điện thoại.”
Hứa Thanh Khê nói xong, người đã trở lại phòng: “Á, điện thoại của em đâu rồi?”
“Hứa Hải Minh, ông không xứng làm bố của Thanh Tuệ!”
Quân Nhật Đình nói xong liền cúp máy.
Vẻ mặt Hứa Hải Minh nháy mắt chợt âm u, không biết đang nghĩ gì, cất điện thoại đi vội đến biệt uyển nhà họ Hứa.
Biệt uyển nhà họ Hứa, Hứa Hải Minh nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ liền kể với cô ta về cuộc điện thoại.
Hứa Thanh Tuệ biến sắc nhìn ông: “Quân Nhật Đình thật sự nói như vậy hả?”
Hứa Hải Minh gật đầu, lo lắng nói: “Thanh Tuệ, con nói xem Quân Nhật Đình có phải đã nhận ra điều gì không?”
Hứa Thanh Tuệ mím môi suy nghĩ, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Anh ấy có lẽ không biết được gì đâu, nếu không cũng không đơn giản cảnh cáo bố như vậy.”
Sau khi cô ta nói xong, thâm sâu khó đoán nheo mắt lại: “Bố, bố có phát hiện Quân Nhật Đình dường như quá để ý đến Hứa Thanh Khê không?”
Hứa Hải Minh sau đó phản ứng lại: “Ý con là Quân Nhật Đình có tình cảm thật sự với Hứa Thanh Khê rồi sao?”
“Có lẽ vậy.”
Hứa Thanh Tuệ ý tứ sâu sắc nhếch lên khóe miệng: “Nếu có tình cảm thật sự thì quá tốt, như vậy chúng ta có thể lợi dụng người phụ nữ Hứa Thanh Khê nhiều hơn nữa, phát huy hết giá trị cuối cùng của cô ta!”
“Đích thực là như vậy.”
Hứa Hải Minh cũng đồng ý với câu nói này, nhưng nghĩ đến Thời Thế còn có chuyện của Khương Thừa Khải, ông không khỏi nhíu mày: “Nhưng chuyện trọng yếu trước mắt chính là phía Thời Thế.”
Hứa Thanh Tuệ ánh mắt trầm ngâm, trong lòng như có chủ kiến nói: “Thời Thế tạm thời đừng vội, Quân Nhật Đình đã cảnh cáo chúng ta, trước mắt sẽ không thể để cho kế hoạch của chúng ta thành công, chúng ta hãy chờ xem động tĩnh thêm hai ngày, tìm cơ hội hẹn Hứa Thanh Khê ra ngoài lần nữa, chuyện này vẫn cần cô ta ở giữa làm việc.”
Cùng lúc đó, chi nhánh công ty thời trang Quân Thị.
Hứa Thanh Khê và Quý Ức đang chung tay thực hiện các mẫu thiết kế trang phục.
Sau khi hoàn thành, bọn họ chỉ cần gửi cho khách hàng để xác nhận, nếu không có vấn đề gì thì có thể được đưa vào sản xuất.
Bây giờ y phục mẫu đã đi đến bước cuối cùng, Hứa Thanh Khê cẩn thận xâu kim và cố định phần ren cuối cùng ở thắt lưng, sau đó mới lùi lại một bước và thưởng thức thành quả sản phẩm.
“Hoàn mỹ!”
Quý Ức liếc cô một cái, rồi nhìn đến bộ đồ may xong trước mặt, cô ta phải thừa nhận rằng Hứa Thanh Khê tuy rất phiền phức, nhưng về phương diện thiết kế thì quả thật có thực lực ngang ngửa với cô ta.
Tim Hứa Hải Minh thắt lại: “Ha ha, hóa ra là Nhật Đình, sao điện thoại của Thanh Tuệ lại ở chỗ cậu?”
“Cô ấy quên mang theo.”
“Vậy thôi, tối nay tôi sẽ liên lạc với nó sau.”
Hứa Hải Minh định cúp máy, nhưng lại bị Quân Nhật Đình gọi lại.
“Ông không cần tìm Hứa Thanh Tuệ nữa, tôi sẽ không cho cô ấy đi đâu.”
Hứa Hải Minh nghẹn họng, biết Quân Nhật Đình đã đoán được mục đích của mình, liền không còn giấu giếm nữa: “Nhật Đình, tôi biết Khương Thừa Khải chọc giận cậu, nhưng thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, hà tất gì phải gây khó dễ với tiền bạc chứ?” .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai? |||||
Quân Nhật Đình hai mắt tối xuống, khóe miệng cong lên mỉa mai: “Hứa Hải Minh, hóa ra đây là điều mà ông gọi là yêu thương con gái sao, bây giờ xem ra cũng chỉ vậy thôi.”
“...”
Hứa Hải Minh bị mỉa mai không nói nên lời.
Quân Nhật Đình không quan tâm, nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, Thanh Tuệ không phải là thứ để ông thu lợi. Ông hết lần này đến lần khác lợi dụng Thanh Tuệ, tôi đã gần như khoan nhượng rồi. Chuyện lần này, tôi sẽ không chịu để yên đâu, từ nay về sau ông cũng đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng cô ấy một lần nữa!”
Hứa Hải Minh bóp chặt điện thoại, kinh hãi.
Quân Nhật Đình có phải đã nhận ra điều gì không?
“Nhật Đình, có phải cậu hiểu lầm chuyện gì không? Hay là Thanh Tuệ tố cáo gì đó với cậu, tôi…”
Vẻ mặt Hứa Hải Minh biến sắc mấy lần, muốn tự thanh minh cho mình, còn chưa nói xong đã bị Quân Nhật Đình lạnh lùng cắt ngang.
Tim Hứa Hải Minh thắt lại: “Ha ha, hóa ra là Nhật Đình, sao điện thoại của Thanh Tuệ lại ở chỗ cậu?”
“Cô ấy quên mang theo.”
“Vậy thôi, tối nay tôi sẽ liên lạc với nó sau.”
Hứa Hải Minh định cúp máy, nhưng lại bị Quân Nhật Đình gọi lại.
“Ông không cần tìm Hứa Thanh Tuệ nữa, tôi sẽ không cho cô ấy đi đâu.”
Hứa Hải Minh nghẹn họng, biết Quân Nhật Đình đã đoán được mục đích của mình, liền không còn giấu giếm nữa: “Nhật Đình, tôi biết Khương Thừa Khải chọc giận cậu, nhưng thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, hà tất gì phải gây khó dễ với tiền bạc chứ?”
Quân Nhật Đình hai mắt tối xuống, khóe miệng cong lên mỉa mai: “Hứa Hải Minh, hóa ra đây là điều mà ông gọi là yêu thương con gái sao, bây giờ xem ra cũng chỉ vậy thôi.”
“...”
Hứa Hải Minh bị mỉa mai không nói nên lời.
Quân Nhật Đình không quan tâm, nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, Thanh Tuệ không phải là thứ để ông thu lợi. Ông hết lần này đến lần khác lợi dụng Thanh Tuệ, tôi đã gần như khoan nhượng rồi. Chuyện lần này, tôi sẽ không chịu để yên đâu, từ nay về sau ông cũng đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng cô ấy một lần nữa!”
Hứa Hải Minh bóp chặt điện thoại, kinh hãi.
Quân Nhật Đình có phải đã nhận ra điều gì không?
“Nhật Đình, có phải cậu hiểu lầm chuyện gì không? Hay là Thanh Tuệ tố cáo gì đó với cậu, tôi…”
Vẻ mặt Hứa Hải Minh biến sắc mấy lần, muốn tự thanh minh cho mình, còn chưa nói xong đã bị Quân Nhật Đình lạnh lùng cắt ngang.