Hứa Thanh Khê nghe nói như thế thì không khỏi sững sờ.
Quân Nhật Đình đang đi công tác?
Nhưng anh ấy chưa từng nói gì với mình.
Nghĩ đến đây, cô cười một tiếng tự giễu.
Chỉ e là Quân Nhật Đình cố tình không nói ra để tránh mặt cô.
Cô xua tay ý bảo quản gia rời đi, xoay người đứng ở cửa phòng, nhìn căn phòng trống trải, trong lòng cảm thấy rất thất bại, cũng rất khó chịu.
Cũng bởi vì chuyện này mà cô đã nằm trên giường, mất ngủ cả đêm.
Cô nghĩ, tất cả những tình cảm tốt đẹp mà cô vất vả vun vén với Quân Nhật Đình bây giờ đã biến thành số âm hết cả.
Nhưng cô không biết rằng, hết thảy đều là do cô suy nghĩ lung tung.
Quân Nhật Đình đi là vì có trường hợp khẩn cấp.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê, người bị mất ngủ cả đêm, phải dậy sớm tắm rửa, sau đó xuống nhà ăn cơm.
Trong khi ăn, cô lấy điện thoại di động ra để đọc tin tức trên mạng, thấy rằng những báo cáo đó đã bị dập tắt, thay thế bằng những tiêu đề lôi cuốn khác.
Cô biết, đây có thể là Quân Nhật Đình cho người làm, cho nên sau khi liếc mắt mắt, cô đặt điện thoại xuống, nhưng ăn không vào.
Cô miễn cưỡng ăn xong trở về phòng, chợt nhớ đến Lê Việt Hoàng cũng đi cùng cô vào ngày hôm đó.
Xảy ra những chuyện như thế này mà cô vẫn chưa giải thích cho anh ấy, bèn cầm điện thoại lên gọi.
Dù sao, nói gì thì nói, Lê Việt Hoàng đến bữa tiệc tối hôm đó cũng là vì giúp cô.
"Anh Hoàng, thật xin lỗi, đêm đó tôi đã làm hỏng ý tốt của anh.”
Mặc dù không phải là do cô làm, nhưng cô vẫn thấy rất áy náy.
"Không sao cả, vả lại, tôi tin rằng cô không phải loại người tùy ý đánh người khác. Chuyện loạn đến mức này chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa.”
Qua điện thoại, nghĩ về những lời thấu hiểu lòng người của Lê Việt Hoàng khiến Hứa Thanh Khê hơi cảm động.
Đây là người thứ hai tin tưởng cô ngoài Trần Hoài Tâm.
Trong khi bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Thoáng chốc, nội tâm cô vô cùng phức tạp, không biết nên nói gì.
"Cô Tuệ, cô vẫn ở đó chứ?"
Không biết có phải vì Hứa Thanh Khê đã im lặng quá lâu không, Lê Việt Hoàng phân vân hỏi.
"Tôi đây."
Cô hít một hơi thật sâu và chân thành nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: "Cảm ơn anh, Lê Việt Hoàng."
Lúc này, cô thực sự coi Lê Việt Hoàng là bạn, chứ không phải là đàn anh trong nghề.
Lê Việt Hoàng cũng nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của cô, sau một vài lời an ủi, anh mới cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng nặng nề của Hứa Thanh Khê đã dịu đi rất nhiều.
Cô đã lấy lại tinh thần, định bắt tay vào làm việc.
Vì đã bị giáng cấp, không còn là quản lý nên cô không cần đến công ty, chỉ cần ở nhà vẽ bản vẽ thiết kế.
Không lâu sau khi cô tập trung làm việc, điện thoại bên cạnh lại vang lên.
Cô liếc nhìn, là công ty gọi đến, lập tức bắt máy.
Giọng nói lạnh lùng của Quý Ức vang lên.
"Nhà thiết kế Tuệ, làm phiền cô đến công ty ngay.”
Hứa Thanh Khê cau mà, vô thức hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"
Quý Ức không nói gì nhiều mà chỉ bảo Hứa Thanh Khê đi nhanh rồi cúp điện thoại.
Hứa Thanh Khê cau mày nhìn vào điện thoại đã cúp máy, nhưng cô vẫn dọn dẹp và đến công ty.
Khi đến công ty và bước vào phòng thiết kế, cô thấy mọi người trong bộ phận thiết kế trông rất nghiêm túc.
Thậm chí, ngay khoảnh khắc cô xuất hiện, mọi người đều nhìn cô với cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hứa Thanh Khê thấy vậy, thầm đoàn được có điều gì đó không ổn xảy ra.
Nhưng cô chưa kịp đoán ra chuyện gì thì giọng nói sắc bén của Hà Thanh Vận đã vang lên.
"Hứa Thanh Tuệ, cô còn mặt mũi mà đến đây à, chúng tôi thật sự bị cô hại chết rồi."
Ngay khi những lời này vừa phát ra, một số nhà thiết kế không dám phàn nàn giờ cũng đã xì xào bàn tán.
"Cũng tại cô ta mà thành tích của chúng ta trong tháng này sẽ lại bị ảnh hưởng."
"Nghiêm túc mà nói, tôi thực sự nghĩ người phụ nữ này không khác gì sao chổi. Chỉ cần là chuyện liên quan đến cô ta, cho dù miễn cưỡng trôi qua thì cũng kéo theo vô số chuyện không may.”
"Nghe anh nói, tôi cũng thấy đúng là như thế."
"Không biết lần này công ty định xử lý thế nào, hay là lại định bao che như lần trước.”
"Ai biết được, không phải cô ta có người chống lưng sao?"
Sắc mặt của Hứa Thanh Khê sa sầm khi nghe được cuộc thảo luận này, nhưng cô không tranh luận với họ.
Về phần Hà Thanh Vận, cô chẳng thèm liếc mắt đến, đi thẳng vào văn phòng trưởng phòng.
"Trưởng phòng Ức."
Cô gõ cửa bước vào, chào hỏi lễ phép.
Nghe thấy tiếng động, Quý Ức ngước nhìn lên, nghiêm mặt nói: "Nhà thiết kế Tuệ chắc phải biết tôi gọi cô đến đây là vì lý do gì chứ."
Hứa Thanh Khê nhìn thấy sắc mặt của cô ta, nhớ lại những gì cô vừa nghe thấy bên ngoài, trong lòng cô có một suy đoán chung chung.
"Đoán được một chút, nhưng không chắc chắn."
Cô mím môi trả lời, Quý Ức bình tĩnh nhìn cô.
"Bởi vì sự tùy tiện của nhà thiết kế Tuệ, mặc dù công ty đã đưa ra phản hồi ngay lập tức, doanh thu của công ty vẫn bị ảnh hưởng bởi lý do cá nhân của cô, bao gồm cả nhãn hiệu RC mà chúng ta đang hợp tác cũng hiện đang bị tấn công. Nếu chuyện này còn tiếp tục, công ty chỉ có thể đuổi việc mới làm dịu được dư luận.”
Hứa Thanh Khê nghe nói thế thì sốc vô cùng.
Cô không ngờ sự việc phát triển đến mức này.
Ngàn vạn lần không ngờ được rằng hành động tùy tiện của Hứa Thanh Tuệ lại khiến cô gặp rắc rối lớn như vậy.
Cô sững sờ nhìn Quý Ức, không biết nên phản ứng thế nào.
"Sao nào? Cô có gì muốn nói?”
Quý Ức nhìn vào mắt cô, lạnh lùng hỏi.
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, lắc đầu: "Không có, tôi chấp nhận mọi hình phạt trong chuyện này."
Dù sao cô cũng đang đóng vai Hứa Thanh Tuệ, gánh chuyện cô ta làm cũng không phải lần một lần hai.
Điều duy nhất khiến cô lo lắng là, nếu mất đi thân phận nhà thiết kế, sau này cô biết làm gì đây?
Quý Ức không biết suy nghĩ trong lòng cô, nghe thấy câu trả lời của cô, trong mắt cô ta chợt lóe lên một tia sáng.
"Nghe cô nói như thế, tôi nghĩ cô cũng biết đại khái rồi, bây giờ cũng chỉ là điện thoại báo trước với cô. Công ty vẫn chưa đưa ra kết luận chính thức. Cô ở nhà hai hôm đi, đợi công ty ra quyết định rồi tôi sẽ thu xếp.”
Cô ta dịu giọng ra thông báo.
Hứa Thanh Khê cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
"Vậy không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước."
Quý Ức gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Khi bóng dáng của Hứa Thanh Khê hoàn toàn biến mất trong văn phòng, Quý Ức nhếch miệng mỉa mai.
"Hứa Thanh Tuệ này xem ra cũng không có gì đặc biệt."
Vừa nói, cô ta vừa âm thầm tính toán.
Mà Hứa Thanh Khê cũng không biết gì.
Sau khi rời khỏi văn phòng, cô không ở lại công ty nữa mà bắt taxi trở về biệt thự ven biển.
Ai ngờ, vừa đến nhà lại đụng phải bà Kim Hồng.
Sau lưng bà ta còn có rất nhiều người.
Có Quân Phong Linh đang vui trên nỗi đau của người khác, còn có Lê Ngọc Mỹ sắc mặt rất khó coi, và thêm một bà nào đấy mà cô không biết.
Tuy nhiên, từ khuôn mặt giống nhau của bà ta và Lê Ngọc Mỹ, không khó để đoán ra danh tính của bà ta, hẳn đó là mẹ của Lê Ngọc Mỹ.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy như vậy, thêm vào ánh mắt tràn ngập lửa giận mà người phụ nữ kia nhìn cô, trong lòng hơi hoảng.
Bày trận lớn như thế, chẳng lẽ là đến tìm cô tính sổ?