Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 515: Chương 515: Đừng đến dây dưa nữa




Tuyên Quân Thần nhìn thấy Hứa Thanh Khê đã thật sự nổi giận, đôi mắt anh ta lóe lóe, thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ, trấn an mà nói: “Được rồi, đừng nóng giận, chờ tôi đưa cô trở về, tôi sẽ không theo nữa được chưa?”

Hứa Thanh Khê nhìn thẳng chằm chằm vào Tuyên Quân Thần, trong lòng cô cũng hiểu rõ, cho dù cô cự tuyệt thì người đàn ông này nhất định cũng chỉ làm theo ý mình.

“Nhớ kỹ lời của anh nói, chờ tôi đến nhà thì đừng đến dây dưa nữa!”

Hứa Thanh Khê nói đến cuối cùng, lại nhịn không được bồi thêm một câu: “Còn nữa, tôi không cần anh báo ân, lúc trước cứu anh cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Cô nói xong, cũng không quan tâm đến Tuyên Quân Thần mà xoay người đi về phía nhà trọ đang ở.

Mấy phút sau, đã tới nhà trọ rồi.

Khóe mắt Hứa Thanh Khê quét qua Tuyên Quân Thần ở sau lưng, cũng không lập tức lên lầu: “Tôi đã đến rồi, bây giờ anh có thể đi được chưa?”

Tuyên Quân Thần nhìn thấu Hứa Thanh Khê đã không kiên nhẫn, anh ta tức giận nở nụ cười: “Con nhóc con này thật sự không biết tốt xấu.”

Hứa Thanh Khê nhìn chằm chằm vào anh ta mà không nói gì, nhưng ý đuổi khách lại rất rõ ràng.

Tuyên Quân Thần nhìn ra được Hứa Thanh Khê là quyết tâm không muốn có dính dáng gì với anh ta, sau khi nghiến răng nghiến lợi một hồi, cuối cùng anh ta cũng không nói gì, xoay người rời đi.

Hứa Thanh Khê nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự sợ người đàn ông này lại xuất hiện trong nhà trọ như lúc trước, không giữ mặt mũi thể diện mà dây dưa cô ta.

Cô đơn giản nghỉ ngơi một lát ở nhà trọ, sau đó đỗ canh bổ nấu cho mẹ mình vào hộp giữ ấm, rồi đi trở về bệnh viện.

Không nghĩ tới, cô vừa đến cửa phòng bệnh, chợt nghe được tiếng cười của mẹ truyền đến từ bên trong, mơ hồ còn có một giọng nam vang lên.

Cô nghi ngờ đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy Tuyên Quân Thần ngồi ở bên giường bệnh đang nói nói cười cười với mẹ, cả người cô cũng ngây ngẩn cả ra.

“Thanh Tuệ tới rồi, bạn của con cố ý từ trong nước bay sang đây thăm con này.”

Huỳnh Mai nhìn thấy Hứa Thanh Khê đã đến, bà mỉm cười mà ngoắc ngoắc cô lại.

Hứa Thanh Khê hoàn hồn, cô nhếch khóe miệng đi về hướng mẹ mình, đôi mắt chứa dao nhỏ lại không ngừng lia về phía Tuyên Quân Thần.

“Tại sao anh lại ở đây?” Cô không tiếng động mà chất vấn.

“Cô không cho tôi đi theo cô, tôi cứ tới đây thăm dì vậy, có vẻ như dì rất thích tôi đấy.”

Tuyên Quân Thần dương dương đắc ý gợi lên khóe môi, dáng vẻ thiếu ăn đòn này của anh ta làm Hứa Thanh Khê rất muốn tát một cái vào mặt anh ta.

Chỉ trong chớp mắt, tầm mắt của hai người giao phong ở giữa không trung, hỏa hoa bắn ra bốn phía.

Huỳnh Mai cũng không phát hiện, chỉ dặn dò Hứa Thanh Khê: “Thanh Tuệ, vừa rồi Quân Thần nói nó lần đầu tiên tới Phần Lan, buổi chiều bên này cũng không có chuyện gì cả, con mang Quân Thần đi ra ngoài một chút đi, cũng không thể để người ta ngàn dặm xa xôi sang đây thăm con một hồi uổng công vậy được.”

“Mẹ…”

Hứa Thanh Khê theo bản năng muốn từ chối, kết quả lời còn chưa nói hết, đã bị Tuyên Quân Thần cắt ngang giữa chừng: “Cám ơn dì, cháu còn đang lo không quen với hoàn cảnh ở bên này, không biết đi dạo ở đâu, trong nhà biết lần này cháu xuất ngoại, cho nên đã báo không ít thứ bảo cháu mua về rồi.”

Hứa Thanh Khê thấy anh ta nói dối hạ bút thành văn, có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh, cô tức giận đến ngứa răng.

Nhưng cô cũng không có biện pháp cự tuyệt sự sắp xếp của mẹ, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện mà mang theo Tuyên Quân Thần rời khỏi bệnh viện.

Ở trong nước, bệnh viện tư nhân của nhà họ Hứa.

Trải qua ba ngày nằm viện quan sát, rốt cục bác sĩ cũng xác định đứa nhỏ không sao, Hứa Thanh Tuệ mang theo đứa nhỏ trở lại của nhà họ Hứa.

Cô ta chân trước vừa dàn xếp xong hài tử, sau lưng quản gia đã hội báo: “Cô chủ, Quân Nhật Đình đến đây.”

Động tác đắp chăn cho đứa nhỏ của Hứa Thanh Tuệ dừng một chút, cô ta hơi nhíu mày, không hiểu mà nói: “Anh ta tới làm cái gì?”

“Nói là đón tiểu thư trở về, ông chủ đã đi xuống đó để tiếp đãi.” Quản gia nói hết mọi chuyện mình biết.

“Tôi biết rồi, nói cho bọn họ biết tôi thay quần áo xong rồi sẽ xuống ngay.”

Hứa Thanh Tuệ gật gật đầu, an bày con mình xong, lúc này mới xoay người trở về phòng thay một bộ quần áo rồi xuống lầu.

Phòng khách dưới lầu, Hứa Hải Minh và Quân Nhật Đình câu được câu không mà nói chuyện.

Đa số thời điểm đều là Hứa Hải Minh đang nói, Quân Nhật Đình ngẫu nhiên mới lạnh lùng đáp lại một chữ.

Quân Nhật Đình phát hiện Hứa Thanh Tuệ xuất hiện, đồng tử màu xanh đen của anh lập tức tập trung vào Hứa Thanh Tuệ.

Hứa Thanh Tuệ không chút phòng bị mà trực tiếp đụng vào con ngươi sâu không thấy đáy của Nhật Đình, cô ta trực tiếp sửng sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới chậm rãi tỉnh táo lại.

“Sao anh lại tới đây?”

Cô ta khẽ nhíu mày nghiêng đầu qua chỗ khác, trong lòng có một cảm giác bực bội và phức tạp không nói ra được.

Không thể phủ nhận Quân Nhật Đình là người đàn ông ưu tú nhất chỉ sau Long Đại Thành mà cô ta từng gặp, nếu không cũng không trở thành tình nhân trong mộng mà tất cả quý nữ trong thủ đô, thậm chí cả nước muốn gả cho.

Tuy cô ta đã có Long Đại Thành, cũng không có cảm tình gì với Quân Nhật Đình, nhưng điều này không có nghĩa là cô ta không hưởng thụ cảm giác đặc biệt khi chinh phục người đàn ông ưu tú là Quân Nhật Đình này.

Nhưng mà vấn đề khiến cô ta bực bội cũng nằm ở đây, cô ta hưởng thụ tình cảm mà Quân Nhật Đình dành cho mình, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, tình cảm của Quân Nhật Đình thật ra là dành cho thứ rác rưởi Hứa Thanh Khê kia.

Nghĩ vậy, biểu cảm trên gương mặt Hứa Thanh Tuệ lại lạnh xuống vài phần.

Quân Nhật Đình cũng phát giác sự thay đổi của Hứa Thanh Tuệ, anh hơi nhíu mày, áp chế cảm giác quái dị trong lòng, anh nói: “Anh tới đón em trở về.”

Hứa Thanh Tuệ suy nghĩ, cũng không từ chối: “Được, anh chờ em một lát, em lên lầu thu xếp ít đồ.”

Hơn mười phút sau, hai người ra khỏi nhà họ Hứa.

Trên đường, Hứa Thanh Tuệ dần dần phát hiện hướng xe chạy cũng không phải quay về nhà họ Quân.

“Đây không phải là đường quay về nhà họ Quân.”

Cô ta khẽ nhíu mày nhìn về hướng Quân Nhật Đình đang lái xe.

“Ừ, tạm thời không quay về, chúng ta đi ăn cơm trước.”

Quân Nhật Đình ừ nhẹ một tiếng, lái xe chạy vào tầng hầm để xe của một nhà hàng cao cấp.

Chờ anh đậu xe lại, mở cửa xuống xe, rất ga lăng mà tiêu sái đến bên ngoài cửa xe của Hứa Thanh Khê, giúp cô ta mở cửa rồi làm động tác mời.

Hứa Thanh Tuệ không để lại dấu vết mà quét mắt nhìn Quân Nhật Đình, cuối cùng tầm mắt của cô ta dừng lại trên bàn tay trắng nõn thon dài của Quân Nhật Đình, cô ta híp mắt một cái, lại không có phản ứng, không thèm nhìn mà bước thẳng xuống từ một bên.

Quân Nhật Đình nhìn vào bàn tay trống rỗng, anh nhíu mày.

Không biết thế nào, nhưng anh cảm thấy mấy ngày này tính tình của Hứa Thanh Tuệ càng lúc càng quá, so với lúc trước thì hoàn toàn là khác một trời một vực.

Anh lại không ngờ đến Hứa Thanh Tuệ này cũng không phải ‘Hứa Thanh Tuệ’.

Hai người ngồi thang máy tiến vào nhà hàng.

“Giám đốc Quân, bàn ăn mà ngài đặt đã được sắp xếp rồi ạ, mời đi bên này.”

Tiếp tân nhận ra thân phận của Quân Nhật Đình, cung kính tiến lên dẫn đường.

Chỉ thoáng chốc, tiếp tân đã dẫn hai người vào gian phòng.

Hứa Thanh Tuệ và Quân Nhật Đình vừa ngồi xuống thì đã có nhân viên bắt đầu dọn thức ăn lên.

Những món rau này đều là các món ăn mà ‘Hứa Thanh Tuệ’ trước kia thích, thanh thanh đạm đạm, hoàn toàn là hai loại khẩu vị khác nhau so với Hứa Thanh Tuệ thích ăn món mặn.

Nhưng Hứa Thanh Tuệ cũng không có biểu lộ ra, dù sao gần đây cô ta đang trong giai đoạn cho con bú, bản thân cô cũng phải ăn nhẹ, chờ sau này qua giai đoạn cho bú thì cô ta sẽ từ từ sửa đúng lại những điểm không phù hợp với tính cách của mình sau.

Trog gian phòng, Quân Nhật Đình thấy cũng đã gần ăn xong, bỗng nhiên để đũa xuống, tính toán nói chuyện rõ ràng với Hứa Thanh Tuệ.

“Mấy ngày này em không ở, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện mẹ anh bỏ thuốc em, là anh xử lý không đúng, không nên giấu diếm em, thật có lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.