Hứa Thanh Khê nghe thấy lời này liền cảm thấy căng thẳng.
"Xin lỗi, có lẽ anh đã nhận nhầm người rồi."
Cô ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười trả lời anh ta.
Trần Hoài Tâm chau mày lại, đôi mắt thâm trầm của anh ta nhìn Hứa Thanh Khê.
"Anh không thể nhận nhầm được."
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy thì cảm thấy trong lòng có gì đó khác thường.
Ánh mắt cô nhìn Trần Hoài Tâm rất phức tạp, trong lúc cô vẫn còn muốn phủ nhận, Trần Hoài Tâm lại lên tiếng một lần nữa.
"Thanh Khê, anh biết là em vẫn muốn phủ nhận, thế nhưng cho dù em có thay đổi như thế nào thì anh vẫn sẽ nhận ra em."
Hứa Thanh Khê nghe thấy thế thì mím đôi môi đỏ mọng lại, cô không biết phải nói gì nữa.
Mà Trần Hoài Tâm cũng không cho cô cơ hội để lên tiếng, anh ta tiếp tục nói: "Thanh Khê, anh biết em làm thế này là do em có nỗi khổ tâm riêng, thế nhưng em cứ yên tâm, anh không nói ra đâu, chỉ là em có thể đừng trốn anh được không."
Nói xong câu này, anh ta tiến lại gần Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê lùi về phía sau theo bản năng, cô nhìn anh ta, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cảm giác lúc này cho dù cô nói cái gì cũng không đúng.
"Tôi còn có chuyện, xin phép đi trước."
Cô trốn tránh không trả lời, nói lời tạm biệt vô cùng xa cách.
Cô cũng không cho Trần Hoài Tâm cơ hội để lên tiếng, quay người rời đi luôn.
Trần Hoài Tâm nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô, anh ta nhíu chặt lông mày lại, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Anh ta rất muốn biết rốt cuộc Thanh Khê đang làm gì, tại sao lại phải giấu họ giấu tên, lại còn phải giả vờ không biết anh ta.
Hứa Thanh Khê không biết mọi sự tò mò của Trần Hoài Tâm với cô.
Cô quay trở về phòng tiệc, đang chuẩn bị tìm Lê Việt Hoàng để chào tạm biệt, bỗng dưng tiếng nói chuyện bên tai làm cô dừng chân lại.
"Ồ, kia không phải là Tổng giám đốc của Tập đoàn Phong Quân, Quân Nhật Đình sao? Sao anh ấy lại đến đây vậy?"
"Đúng vậy, sao anh ấy lại xuất hiện nhỉ?"
"Gì cơ? Các cô vẫn chưa biết sao, dạo gần đây Quân Nhật Đình đang sáng lập một công ty trang sức, trên mạng đang làm ầm lên kia kìa. Có lẽ bây giờ anh ta có dự định hợp tác với RC, dù sao thì có tin đồn xấu như vậy cũng không tốt cho công ty mới."
Ngay sau khi những lời này được nói ra, mọi người đều hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.
Hứa Thanh Khê không hứng thú với những lời nói sau lưng của bọn họ.
Cô vui vẻ nhìn Quân Nhật Đình đang tiến vào từ ngoài cửa.
Tuy rằng anh vẫn mặc một bộ vest màu đen không hề thay đổi, thế nhưng bộ đồ ấy kết hợp với khuôn mặt anh tuấn của anh lại tỏa ra một khí chất mà không ai có thể sánh được. Anh vẫn là người vô cùng nổi bật trong buổi tiệc ngày hôm nay, làm cho mọi người phải chú ý.
Cô đợi cho những người vây quanh Quân Nhật Đình từ từ tản ra mới đi tới.
"Sao anh lại tới đây vậy? Không phải đã nói là không kịp sao?"
Quân Nhật Đình nhìn người phụ nữ trước mặt cùng ánh mắt vui vẻ của cô, bản thân anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng anh sẽ không nói cho cô biết anh đã phải trở về gấp là vì cô.
"Suy cho cùng vẫn là chuyện của công ty, tôi phải đến xem xem người phụ trách là ai."
Anh bình tĩnh nói, câu này lại làm Hứa Thanh Khê vô cùng thất vọng.
Cô còn tưởng rằng người đàn ông này đặc biệt tới đây vì lời mời của cô.
Quân Nhật Đình đương nhiên đã nhìn thấy một tia thất vọng trong mắt của cô, thế nhưng anh cũng không nói gì nữa.
Dù sao thì bản thân anh không phải là người thích bộc lộ tình cảm ra bên ngoài.
Anh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện má của cô đang dần đỏ lên thì nhíu mày hỏi: "Cô uống rượu à?"
Hứa Thanh Khê ngây ra vài giây rồi gật đầu đáp: "Có uống một chút."
Quân Nhật Đình lại nhíu mày nhưng không nói gì.
Hứa Thanh Khê thấy thế thì nói lái sang chuyện khác: "Vậy bây giờ tôi đưa anh đi gặp anh Việt Hoàng."
Quân Nhật Đình không từ chối, ra hiệu cho cô dẫn đường.
Hứa Thanh Khê dẫn anh đi về phía Lệ Việt Hoàng.
Lúc này, Trần Hoài Tâm cũng đi ra từ hành lang.
Anh ta vô thức tìm kiếm bóng dáng của Hứa Thanh Khê, mà lại nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đứng cạnh Hứa Thanh Khê, anh ta bỗng nhiên chau mày lại.
Ở bên này, Hứa Thanh Khê đã đưa Quân Nhật Đình đến trước mặt Lệ Việt Hoàng.
"Anh Việt Hoàng, đây là Tổng giám đốc của công ty chúng tôi, Quân Nhật Đình."
Cô nói xong, lại quay đầu về phía Quân Nhật Đình giới thiệu: "Tổng giám đốc, đây là nhà thiết kế chính của RC, Lê Việt Hoàng, đây cũng là người phụ trách chính của dự án lần này."
Cô vừa nói xong thì hai người đàn ông cũng bắt đầu hỏi han nhau.
"Tổng giám đốc Nhật Đình, đã nghe danh từ lâu."
"Anh Việt Hoàng khách khí rồi."
Hai người liền nói đến chuyện hợp tác.
Hứa Thanh Khê đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, không được bao lâu, cô cảm thấy hơi chóng mặt, chắc là rượu đã ngấm rồi.
Ban đầu cô còn định cố chịu một lúc, không ngờ lại bị Quân Nhật Đình phát hiện.
"Chóng mặt sao?"
Anh lo lắng hỏi, cùng lúc ấy Lệ Việt Hoàng cũng nhìn sang.
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy thì chỉ có thể gật đầu: "Có hơi chóng mặt."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì xin phép Lệ Việt Hoàng rời đi trước.
Anh đỡ Hứa Thanh Khê đi ra ngoài, thế nhưng ánh mắt lại lướt thấy bóng hình của Trần Hoài Tâm, anh hơi khựng lại, sắc mặt trầm xuống.
Hứa Thanh Khê thấy anh đột nhiên dừng lại cũng nghi hoặc nhìn lại.
“Sao vậy?”
Quân Nhật Đình cụp mắt xuống, ánh mắt anh nhìn cô vô cùng sâu thẳm.
"Không có gì."
Dứt lời, anh đỡ Hứa Thanh Khê rời đi.
Hứa Thanh Khê nhìn một bên mặt lạnh lùng của anh, trực giác nói cho cô biết rằng nhất định đã có chuyện gì xảy ra.
Nhất là trên đường trở về, cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng ấy tỏa ra từ người anh.
"Quân Nhật Đình, anh tức giận cái gì vậy?"
Cô có thể đoán ra Quân Nhật Đình đang tức giận, thế nhưng lại không đoán ra được anh tức giận vì việc gì.
Quân Nhật Đình chỉ liếc cô một cái rồi không thèm quan tâm nữa.
Hứa Thanh Khê bĩu môi, cô cũng chẳng định hỏi nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Quân Nhật Đình nhìn thấy vậy thì ánh mắt càng trở nên nặng nề hơn.
Sau đó hai người không nói với nhau câu nào trên cả đoạn đường, đi thẳng về nhà họ Quân.
Lúc này, rượu đã ngấm hoàn toàn vào cơ thể của Hứa Thanh Khê, cô loạng choạng bước xuống xe, cảm thấy đầu mình vô cùng choáng váng.
"Cô không sao chứ?"
Quân Nhật Đình đỡ cô theo bản năng, anh nhíu mày lại hỏi.
Hứa Thanh Khê đẩy tay anh ra, cô khó chịu vì sự lạnh nhạt ở trên xe ban nãy, thế nên nổi giận nói: "Không phải anh đang tức giận sao, không cần anh quan tâm."
Nói xong, cô loạng choạng bước vào căn nhà mới, định lên tầng rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng cô đang rời đi, trong mắt hiện lên một tia âm u, cuối cùng anh không nói gì cả, đi theo sau cô.
Hứa Thanh Khê biết anh đang đi theo sau mình, thế nhưng cũng không quan tâm.
Cô vịn vào tay vịn của cầu thang để đi lên tầng, cũng không biết có phải do đi quá nhanh không, cô không chú ý vấp phải bậc thang và ngã ra đằng sau.
"A..."
Cô thét lên trong vô thức, cảm thấy mình đã xong rồi.
Nếu lần này mà ngã xuống thì nhất định sẽ để lại một vết rách lớn trên đầu.
Trong lúc cô đang nhắm chặt mắt lại, sẵn sàng để chịu đau, một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô từ sau lưng.
"Không đi được thì làm sao phải miễn cưỡng?"
Hứa Thanh Khê ngây ra một lúc mới phản ứng lại.
"Cảm ơn."
Tuy cô không vừa ý với giọng điệu của anh, thế nhưng vẫn khó chịu nói lời cảm ơn.
Nói xong, cô ngọ ngoạy muốn thoát ra, nhưng Quân Nhật Đình lại không định để cô đi.
"Buông tay."
Sau một hồi giãy dụa không có kết quả, Hứa Thanh Khê nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh.
Quân Nhật Đình nhếch mày: "Cô chắc chứ?"
Hứa Thanh Khê ngơ ngác, dường như chưa hiểu ra tại sao anh lại hỏi như vậy, thế nhưng cô vẫn gật đầu.
"Chắc."
Cô vừa nói xong, Quân Nhật Đình liền buông tay ra.
Hứa Thanh Khê không hề phòng bị một chút nào, nói chính xác là cô đã quên mất tình cảnh bây giờ của mình.
Trọng lực của Trái đất lại làm cô đong đưa một lần nữa, gần như là theo bản năng cô lại ngã vào lòng Quân Nhật Đình.