"Dì Hồng? Sao dì lại ở đây?" Lâm Gia Nghi đi thẳng đến, giả vờ ngạc nhiên nhìn họ.
Hai bên đụng độ với nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm thiếu điều lao vào đánh nhau.
Lâm Gia Nghi vẫn giả vờ hoảng hốt chưa bình tĩnh lại, ánh mắt đảo sang Phan Hữu Nam: "Hữu Nam? Sao anh lại ở đây?"
Phan Hữu Nam vừa mới đứng dậy kéo ghế cho Hứa Thanh Khê nên hai người đang đứng gần nhau, trong khá là thân thiết.
Bà Kim Hồng vẫn còn nổi giận đùng đùng đứng trước mặt hai người họ.
Quân Nhật Đình trông thấy cảnh này lập tức dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hứa Thanh Khê và Phan Hữu Nam, mặt mũi tối sầm. Dường như cơn bão táp đang ùn ùn kéo đến, gió giật sấm rền um cả bầu trời!
Hứa Thanh Khê nhìn những người vừa mới xuất hiện trong quán, cô cảm nhận được sự khó chịu từ Quân Nhật Đình nên chợt ngẩn ngơ. Sau đó cô chợt nhận ra... Hình như mọi chuyện đang diễn ra có hơi trùng hợp đấy nhỉ?
Cô chỉ hẹn gặp Phan Hữu Nam thôi mà bà Kim Hồng đã hớt hải chạy tới, bây giờ cả Quân Nhật Đình và Lâm Gia Nghi cũng xuất hiện rồi! Nghĩ tới đó, Hứa Thanh Khê cười tủm tỉm nhìn Lâm Gia Nghi với ánh mắt đầy ẩn ý. Bây giờ thì cô đã hiểu ra rồi, thì ra đây là kế hoạch được người ta sắp đặt!
Ồ, hay cho Lâm Gia Nghi!
Hứa Thanh Khê thầm cười lạnh, nhưng cô không muốn cho Lâm Gia Nghi vừa lòng đẹp ý.
"Tôi chỉ đến đây để bàn chuyện làm ăn với anh Hữu Nam thôi." Cô thản nhiên nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Quán cà phê to thế này, dù hai người có làm chuyện mờ ám thì cũng không chọn những nơi công cộng ai cũng đến được.
Bà Kim Hồng cười khẩy nói: "Cô đến bàn chuyện công việc hả? Cô nói dối không biết chớp mắt ư?"
"Bà Kim Hồng, chúng tôi thật sự đến bàn chuyện công việc." Phan Hữu Nam vội vàng chen lời: "Tôi rất ngưỡng mộ tài năng của cô ây nên muốn mời cô ấy kí hợp đồng với công ty chúng tôi. Mọi chuyện không phải như những gì bà nghĩ, mong bà đừng hiểu lầm."
Mấy tờ hợp đồng mỏng manh được đặt lên bàn, trông có vẻ như họ đến đây để bàn về công việc thật.
Lâm Gia Nghi và bà Kim Hồng tròn mắt nhìn nhau, tim giật thót. Sao lại thế này?
Phan Hữu Nam tìm Hứa Thanh Khê để bàn về hợp đồng hợp tác ư?
Nhưng Thúy Kiều đâu có nói vậy? Cô ta nhớ lại hình như Thúy Kiều gọi điện báo với mình rằng Hứa Thanh Tuệ lén lút hẹn hò với đàn ông nhưng không nói rõ là để làm gì! Hai người theo bản năng nghĩ Hứa Thanh Tuệ ra đường chơi bời lêu lổng.
Bây giờ bị vả mặt bôm bốp, bà Kim Hồng thấy hai má bỏng rát, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Khê săm soi đến lạ. Từ khi nào đứa con dâu vô dụng này trở nên tài năng như thế, lại còn được các công ty khác săn đón? Hứa Thanh Tuệ lấy đâu ra khả năng này?
Ánh mắt mọi người lại nhìn Hứa Thanh Khê với sự hoài nghi và khó hiểu.
"Đã ký chưa?" Giọng Quân Nhật Đình chợt vang lên, anh biết rõ Phan Hữu Nam đến tìm Hứa Thanh Khê vì chuyện gì, dù anh không nghi ngờ nhưng vẻ mặt vẫn đăm đăm khó chịu lắm.
Hứa Thanh Khê chưa kịp trả lời thì Lâm Gia Nghi đã ngắt ngang: "Không ngờ Thanh Tuệ lại tài giỏi thế này, được cả cậu ấm nhà họ Phan mến mộ, ánh mắt của anh tốt thật đấy."
Rõ ràng là những lời khen ngợi mình nhưng Hứa Thanh Khê lại thấy chuyện không đơn giản như vậy, nó vẫn chưa kết thúc.
Quả nhiên, Lâm Gia Nghi lại lên tiếng: "Anh Nhật Đình, tập đoàn nhà họ Phan có lịch sử lâu đời trong ngành thiết kế thời trang, cũng được xem là một công ty có tên tuổi tiếng tăm trong giới. Nếu Thanh Tuệ vào đó thì sẽ nhận được cơ hội phát triển rất tốt, sau này tương lai rộng mở lắm! Hay là anh cứ để cô ấy đi thôi, để cô ấy khỏi cần phải lén lút nữa khiến chúng ta lại hiểu lầm."
Lời Lâm Gia Nghi nói đầy gai nhọn, nghe có vẻ là nói đỡ cho Hứa Thanh Khê.
Quân Nhật Đình mặc kệ cô ta, đi thẳng về phía trước cầm xấp hợp đồng trên bàn đập vào ngực Phan Hữu Nam: "Anh Hữu Nam này, tập đoàn Phong Quân chúng tôi đang thành lập một công ty thời trang, cô ấy là vợ tôi nên tất nhiên sẽ đến công ty đỡ đần cho chồng mình. Tôi rất cảm ơn vì anh đã yêu mến tài năng của cô ấy, nhưng có lẽ anh phải thất vọng rồi, mời anh về cho!"
Quân Nhật Đình ngang ngược nhét hợp đồng vào tay Phan Hữu Nam.
Lâm Gia Nghi không ngờ Quân Nhật Đình lại làm thế này, má cô ta nóng bừng lên như bị anh bạt tai cho vài cái.
Bà Kim Hồng lặng lẽ cầm tay Lâm Gia Nghi, mặt âm u như hầm băng, định bụng cản Quân Nhật Đình lại nhưng con trai bà đang trưng ra vẻ mặt nổi điên với cả thế giới nên bà đành phải nuốt những lời muốn nói vào.
Hứa Thanh Khê cũng không ngờ Quân Nhật Đình lại đồng ý nhận mình vào công ty ở thời điểm này, vì những điều kiện cô đưa ra khá là khó với Quân Nhật Đình.
"Không cân nhắc về công ty chúng tôi nữa thật hả?" Phan Hữu Nam nhận bản hợp đồng nhưng vẫn chưa từ bỏ nhìn Hứa Thanh Khê.
Cúng lúc đó, ánh mắt của Quân Nhật Đình cũng nhìn sang đây. Anh nhướng mày lên, dường như anh mắt đó đang muốn nói: "Em đám gật đầu đồng ý thử tôi xem!"
Hứa Thanh Khê không dám nhìn thẳng vào mắt anh, áy náy nhìn sang Phan Hữu Nam: "Cảm ơn anh Hữu Nam đã công nhận khả năng của tôi, nhưng e là tôi không xứng với thành ý anh đưa ra, thật lòng xin lỗi!"
Phan Hữu Nam cũng bất đắc dĩ cười cười: "Được rồi, đúng là tiếc thật nhưng sau này nếu như cô đổi ý thì cánh cổng công ty tôi vẫn mở rộng chào đón cô!"
Anh ta vừa nói vừa chỉnh lại quần áo, cất bản hợp đồng đi rồi mới chào tạm biệt Hứa Thanh Khê, bỏ đi.
Nhìn bóng lưng phong độ có thừa và đầy lịch lãm, bà Kim Hồng gây ầm ĩ từ nãy đến giờ cắn răng nói: "Mẹ có chút việc bận nên đi trước."
"Dì Hồng chờ cháu với." Lâm Gia Nghi nhìn bà.
Bà Kim Hồng vừa nói xong đã quay người bỏ đi.
Bây giờ Quân Nhật Đình mới quay sang Hứa Thanh Khê nói: "Em về nhà trước đi, đến tối về tôi lại bàn kĩ với em sau."
Hứa Thanh Khê tròn mắt ngơ ngác nhìn anh, rất lâu sau đó mới gật đầu.
Hứa Thanh Khê gật đầu đồng ý xong Quân Nhật Đình mới quay sang người đàn ông đứng đó im lặng từ đầu đến tận bây giờ: "Tổng giám đốc Lưu, chúng ta tiếp tục nhé!"
"Được được." Tổng giám đốc Lưu vội đáp, rồi theo chân Quân Nhật Đình lên lầu trên.
Lâm Gia Nghi đứng phía sau trợn mắt nhìn Hứa Thanh Khê rất lâu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta.
Hứa Thanh Khê cười khẩy, mặc kệ ánh mắt như dao đó, bình thản ung dung cầm đồ của mình lên bỏ ra ngoài.
Thấy thấy, Lâm Gia Nghi lại càng không cam tâm, răng nanh sắp cắn môi chảy cả máu.