Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 39: Chương 39: Giễu cợt và khinh thường




Quân Nhật Đình rõ ràng là hiểu lầm, nhưng cô nhưng ngay cả cơ hội minh oan cũng không có.

Hứa Thanh Khê bóp trán trở về phòng, một hồi lâu cũng không biết nên làm cái gì.

Cô ôm đầu gối ngồi trên giường ngây người thật lâu, mới dần dần nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau cô lại bị điện thoại của Hứa Hải Minh đánh thức.

"A lô?" Hứa Thanh Khê uể oải nhận điện thoại.

"Chuyện làm tới đâu rồi? Tiến triển gì không?"

Giọng nói của Hứa Hải Minh có chút không vui, rõ ràng là chê cô làm việc quá chậm chạp.

Hối, hối, cả ngày chỉ biết hối là nhanh!

Hứa Thanh Khê trở người ngồi dậy, có chút bực bội vì Hứa Hải Minh cứ liên tục oanh tạc cô hai ngày ba cữ.

Hứa Hải Minh cũng quá coi trọng cô rồi.

Cô nói một câu thì Quân Nhật Đình sẽ ngoan ngoãn đi làm?

Nhưng lại không thể không tạm thời trấn an ở Hứa Hải Minh, cô cố gắng ép giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút, “Tôi vẫn đang tìm cơ hội, bất quá chuyện này tiến triển không quá thuận lợi."

"Không quá thuận lợi? Cái đầu mày để làm cảnh à? Sao không chịu nghĩ cách?"

Giọng nói Hứa Hải Minh có chút không vui, "Hứa Thanh Khê, tao đã cho thời gian đủ dài."

"..." Hứa Thanh Khê nổi điên.

Cô ép trái tim đang đập như đánh trống xuống lòng đề nghị, “Tôi sẽ tiếp tục thương lượng với Nhật Đình một chút, chỉ có điều nếu lấy danh nghĩa của ông thì hắn có vẻ không ưa, vậy có thể đổi cách khác hay không?"

"Cách gì?" Giọng nói của Hứa Hải Minh nghe không ra vui giận.

"Lấy danh nghĩa của tôi gia tham gia cổ phần, nếu tôi muốn như vậy, có lẽ hắn sẽ dễ chấp nhận hơn một chút."

Hứa Thanh Khê cuối cùng vẫn nói ra ý tưởng của mình.

Trước mắt, ngoài việc có thể giúp Hứa Hải Minh lấy được cổ phần trước, thật sự là không có biện pháp nào tốt hơn.

Bên đầu điện thoại kia im lặng, tựa hồ Hứa Hải Minh đang cân nhắc chuyện này có thể được hay không.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Thanh Khê chờ đợi sắp sửa không nhịn được nữa, giọng nói của đối phương mới truyền đến, "Có thể! Bất quá không được dùng danh nghĩa của mày, phải dùng tên của Thanh Tuệ."

Hứa Thanh Khê vừa định thở phào, liền nghe ông ta nói tiếp, "Đừng hòng tính kế trở cờ với tao, càng đừng nghĩ đến chuyện giở chiêu chơi tao. Những thứ này đều là của Thanh Tuệ, mày đừng có mơ cướp đi dù chỉ một chút."

Hứa Thanh Khê vô cùng tức giận, ngược lại cười ha ha lên, đang định vặc lại mấy câu.

Bên kia đã không nghe gì nữa, chỉ còn lại một chuỗi âm thanh tít tít máy bận.

Có thể có thể thấy, như không phải cần thiết, Hứa Hải Minh cũng không hề muốn liên lạc với cô chút nào.

Nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt Hứa Thanh Khê không kìm được hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Trước mắt cô cũng chỉ có thể mặt dày đi tìm Quân Nhật Đình.

Hứa Thanh Khê mặc quần áo xong, nhìn sắc trời vẫn còn sớm.

Cô hơi do dự một chút, nhưng vẫn đi sang phòng bên cạnh.

Quân Nhật Đình nói là nghỉ ngơi ở phòng khách, thật ra bất quá chỉ cách một bức tường với cô mà thôi.

"Nhật Đình? Quân Nhật Đình?"

Hứa Thanh Khê đứng ở cửa phòng khách gõ một lúc lâu, cũng không có ai đáp lại.

Chẳng lẽ vẫn đang tức giận?

Hứa Thanh Khê lại dịu dàng nói, “Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh một chút, tôi có thể vào không?"

Lại vẫn không có ai trả lời.

Mấy người làm đang quét dọn ở tầng hai, nghe thấy giọng nói này đều cúi thấp đầu xuống.

Họ rất sợ nghe được điều gì không nên nghe.

Hứa Thanh Khê có hơi nghi ngờ, liền hỏi một người làm đang quét dọn vệ sinh đi qua bên cạnh, "Có thấy Nhật Đình ra ngoài hay không?"

Cô xưa nay chưa từng dậy muộn, nhưng sáng nay lúc thức dậy, Quân Nhật Đình đã không thấy đâu.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút ủ rũ.

"Thưa mợ cả, tôi mới vừa lên đây, không nhìn thấy cậu cả, cũng không biết cậu ấy có đi ra ngoài hay không."

Người giúp việc kia tự động nói, nghe tiếng có vẻ dè dặt cẩn thận.

Cái này đúng là có hỏi cũng không hỏi được gì.

"Được rồi, làm việc tiếp đi." Hứa Thanh Khê vội khoát khoát, trong lòng thầm nghĩ "Chẳng lẽ đã đi rồi?"

Đứng ngoài cửa, cô lại có chút không cam lòng.

Cô đưa tay cầm lấy nắm đấm cửa thử xoay một vòng, ai ngờ két một tiếng, cửa lại mở ra.

Hơi chần chừ một chút, Hứa Thanh Khê liền đẩy cửa tiến vào.

Trong phòng đèn vẫn sáng, tiếng nước tí tách từ trong phòng tắm vọng ra.

Tức là vẫn chưa đi.

Hứa Thanh Khê đóng kín cửa, mấy lần muốn gọi Quân Nhật Đình lại cảm thấy không ổn, thế là dứt khoát ngồi trên giường chờ hắn.

Ước chừng nửa giờ đồng hồ, lúc Hứa Thanh Khê chờ đến nỗi mơ màng buồn ngủ, liền nghe thấy cửa phòng tắm cạch một tiếng, cô cả kinh lập tức nhỏm dậy.

Liền thấy Quân Nhật Đình chỉ quấn quanh hông một chiếc khăn tắm đi ra, vóc người của hắn tỷ lệ cực hoàn hảo, cơ bắp không to nhưng rất có lực, chuyển động theo động tác lau tóc của hắn, cơ thắt lưng đẹp hoàn mỹ, lấp ló bên trong chiếc khăn choàng trắng càng hấp dẫn, quyến rũ người khác muốn phạm tội, có thể thấy hắn rất thường xuyên tập gym.

Đột nhiên bắt gặp cảnh tượng trai đẹp tắm, mặt Hứa Thanh Khê nhanh chóng đỏ lên, có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng hắn.

Thấy cô đứng há hốc nhìn mình, Quân Nhật Đình hơi sửng sốt một chút, "Sao cô lại đến phòng tôi?"

"Anh..."

Đầu Hứa Thanh Khê giống như bị chập điện, ánh mắt quét qua da thịt trần trụi lộ ra ngoài lớp khăn tắm, chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực.

Quân Nhật Đình không kìm được nhíu mày, "Chuyện gì?"

Hắn tùy ý đưa tay lùa tóc, hai chân thon dài nhấc bước đi về phía cô, đôi mắt đen sâu thẳm như đáy hồ mang theo mấy phần tò mò dò xét.

Hứa Thanh Khê chốc lát ngẩn ra, chưa kịp hoàn hoàn hồn thì Quân Nhật Đình đã đứng trước mũi chân cô.

Hơi thở nam tính khiến người khác mê muội nhất thời đập vào mặt.

Hứa Thanh Khê đưa hai tay nắm chặt ga giường, mi mắt rũ xuống nói, "Tôi, tôi muốn thương lượng với anh một chút. Liên quan đến chuyện công việc, tôi không muốn ở nhà ăn không ngồi rồi không có việc gì làm."

Lòng cô tràn đầy bất an, giọng nói cũng có chút lo lắng.

Lại là công việc!

Quân Nhật Đình sắc mặt trầm xuống, giọng không chút cảm xúc, "Tùy cô!"

Rõ ràng hắn rất không muốn nói chuyện này với cô.

Hứa Thanh Khê khẽ nhếch miệng, hắn nói vậy là ý gì?

Không đợi cô mở miệng, khuôn mặt vô cùng đẹp trai kia đã phủ đầy hơi thở nguy hiểm chết người, "Đi ra ngoài!"

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cực độ!

Ý tứ quá rõ ràng là không thương lượng gì hết.

Hứa Thanh Khê có chút tức giận, cái tên Quân Nhật Đình này tính khí cũng quá thất thường rồi.

Vất vả lắm mới có cơ hội nói chuyện tử tế với nhau như vậy.

Cô làm sao có thể lùi bước? Hơn nữa cô cũng không có đường lui.

Hứa Thanh Khê lấy hết dũng khí nói, "Quân Nhật Đình, liên quan đến chuyện cổ phần, nếu như cha tôi không được, có thể lấy danh nghĩa của tôi tham gia cổ phần được hay không?"

Đôi mắt như đang ngấn lệ tràn đầy vẻ van nài nhìn về phía Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm cô nhìn một lúc, vốn gương mặt tuấn tú vẫn luôn âm u thâm trầm, lúc này đã hoàn toàn đen kịt như mực.

Hắn cười nhạt cô, "Hứa Thanh Tuệ, cô và Hứa Hải Minh đúng là khéo tính toán thật đấy. Một cha một con gái, ai tham gia cổ phần không giống nhau?"

Hắn vừa nói vừa kê sát miệng đến gần lỗ tai cô, gần như từng chữ từng câu nói, "Chuyện này không cần bàn lại! Công ty cũng không phải không có cô thì không được!"

Giọng nói hắn rõ ràng giễu cợt và khinh thường!

Hứa Thanh Khê kinh ngạc nhìn hắn, sải bước chân dài đi vào phòng thay quần áo.

Bước chân hắn nặng nhẹ có lực, đủ để Hứa Thanh Khê cảm nhận được tâm lý của hắn, hiện giờ hắn đang rất giận.

Trong lòng chỉ cảm thấy lạnh như băng, Hứa Thanh Khê lui về phía sau mấy bước ngã ngồi trên giường,

Vò đầu cười khổ tự nói, "Xem ra chuyện này là thật không thể thương lượng được."

Cô nhếch khóe môi, từ trên giường đứng lên, kéo cửa phòng ra đi ra ngoài, chỉ còn tiếng đóng cửa ken két rất nhỏ vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.